không nghe cave kể chuyện
Chuyện Nghề Nơi bạn tâm sự, trải lòng và tìm kiếm những điều mới cho công việc của mình. Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013. Đầu bếp - nghề nổi tiếng không cần bằng cấp. Từ bỏ bằng tài chính ở Mỹ để theo nghề đầu bếp, Bobby Chinn đang là chủ của chuỗi nhà hàng 5 sao tại
Thời đại công nghệ tiên tiến như thế này mà call là gì ông ta còn không biết, thì Sanzu nghĩ đâu đó chắc cũng nằm hàng 60 rồi. sợ thật. Ông ta mà già như thế thì làm chuyện đó có nổi không đây ? Chỉ sợ vừa leo lên người ông ta nhún vài phát đã lăn đùng ra chết
Có vào là không có ra đâu vớ - mế Tằng bảo thế. - Sao lại thế hở cụ - Anh Văn Hóa cũng xen vào - hễ người nào vào thì đều chết ở trong ấy, không ra được ngoài hang nữa à cụ? - Đúng thế đấy, chẳng ai vào trong mà ra được ngoài nữa đâu. Để im mế kể cho mà nghe.
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện với diễn viên Thanh Hương để nghe cô tâm sự chuyện đời, chuyện nghề. Thanh Hương kể rằng, đã có những lần chị phải quay suốt đêm và những mệt mỏi mà chị cùng ê-kip đã gặp phải đã được "đánh đổi" bằng những cảnh
Ra bể bơi gạ chịch cô gái đẹp vú đẹp Kana Miyashita. admin 7 giờ ago. Ra bể bơi gạ chịch cô gái đẹp vú đẹp Kana Miyashita, mới cô gái buông, tha cho mình, cô gái nhận cô gái cô gái này ôm khỏe thật, nãy giờ mà không mỏi tay, tổ cha nãy mình có địt một quả chẳng biết có phải nghe thấy mà bỏ về không nữa
Rencontrer L Amour De Sa Vie. Chapter 15 Phim con lợn Tôi gặp lại Ngọc vào một buổi tối cuối tuần, set kèo đêm và không thông qua má mì. Một phần vì tôi muốn em có thể cầm hết số tiền đi khách, không phải cắt phế lại cho thằng bánh nữa, mà quan trọng hơn là, tôi cực kỳ ghét cái kiểu nhắn tin teencode của nó. Lúc nào cũng ak, hjhj, vag, …. Hjhj cái thằng bố mày! Hihi. Thỉnh thoảng lên Zalo đong đưa rau cỏ mà thấy đứa nào chữ nghĩa loằng ngoằng không dịch được là tôi cho next luôn, éo muốn nói thêm câu nào nữa. Tôi không còn quá để tâm đến chuyện xăm trổ hay làm tóc xoăn nhuộm vàng hay mặc áo hai dây của em Ngọc. Suy cho cùng, khi em trần truồng lòa lồ đừng trước mặt tôi, thứ mà tôi để ý đến đầu tiên và nhiều nhất là bộ vi-ô-lông. Nó cứ dài, rậm, xồm xoàm là tôi kết. Nó cứ bị tỉa bớt hoặc cạo đi nhắn thín là tôi dỗi ra mặt. Còn mấy cái hình xăm, hôm đầu thì cũng tò mò thật đấy, sau rồi cũng chán. Kệ mẹ. Thích là hoa hoét, hổ báo cáo chồn, Hận kẻ bạc tình hay Đảng CSVN quang vinh muôn năm bla bla… gì gì đi nữa thì cũng chẳng quan tâm. Ngay cả con phượng to bằng nửa lưng của Thúy Anh, đến bây giờ hỏi tôi nó màu gì, chắc tôi cũng đoán bừa. Đúng 10h, Ngọc gõ cửa vào. Tôi thấy em nó còn xách theo ba cái đồ lăng nhăng gì nữa, bỏ vào góc phòng dưới chân giường, mắt nhìn tôi, híp híp lại, môi thì chúm chím kiểu hôn gió. – Chào Người Đẹp! – Người Đẹp chào Ngọc Nhi Kể từ khi tôi không gọi em ý là em yêu, người yêu, co gái của anh,… nữa mà chuyển sang gọi là “Người Đẹp” thì em nó cũng bắt chước và gọi lại tôi y như thế. Kệ. Gọi thế tôi cảm thấy em nó trẻ ra 10 tuổi, còn tôi thì 5 tuổi. Cảm giác như đều đang ở độ tuôi đôi mươi. Mơn mởn. – Người đẹp có cái gì thế kia? – Hí hí… Bí mật! Em nó lè lưỡi ra kiểu như lêu lêu còn lâu mới nói, khiến tôi không giấu nổi sự tò mò, éo chịu được nữa phải tung chăn vùng ra xem. Còn chưa biết là gì thì em đã bảo – Em đang giảm béo. Dạo này béo như lợn vậy huhu – Vẫn đẹp mà. Có béo mấy đâu Tôi vật em xuống giường, bắt đầu luồn tay vào bóp vú và sờ bướm. – Đẹp thế này mà bảo béo. Đứa nào chê người yêu anh béo để anh mang dao ra chém bỏ mẹ nó đi – Con Huệ. Con Thảo. Con Lan. Thằng Thọ vẩu. Bà Tám dọn phòng. Đấy. Anh ra xử hết cho em với – Bỏ Thằng Lễ tân với bà dọn phòng ra. Ba đứa kia để hôm sau anh xoạc cho chúng nó chừa đi – Thế thôi!!! Thà anh để đó xoạc em khéo em cũng gầy bớt đi đấy hihi. Ai cho đi đứa khác mà đòi Tôi chọc vào cổ, vào nách, vào bụng khiến em nó nhột quá cười hé hé lên bảo nghiêm túc đi, em đùa với anh đấy à, rồi lườm tôi một cách nửa đáng yêu nửa đáng ghét. – Mấy cái kia mang lên để tập giảm béo á? – Vâng. Tập cơ bụng. Mua trên mạng 400k đấy. Tập được 3 hôm mà người đau ê ẩm. Nay mới đỡ hơn tý Rồi em móc trong cái túi ra nào là con lăn, nào là thảm, nào là giáp bảo vệ gối và khửu tay,…. Đm con dở hơi, nửa đêm nửa hôm mang ra tập giảm béo. Tôi thầm nghĩ vậy, tay vẫn bóp vú và xoa xoa lưng em nó – Tập làm sao? Tập thử anh xem – Thôi iiiii…. Để tý đã. Tẹo ấy ấy xong rồi em tập, rồi đi ngủ luôn. Em nó nhìn tôi đầy ẩn ý, không quên nhấn nhá vào chữ ấy ấy ấy để nghe cho thật dâm – Dốt. Anh bảo. Khong ai vận động mạnh ngay trước lúc đi ngủ cả. Phản khoa học vờ cờ lờ. Em tập trước đi rồi tý ấy ấy sau. Vậy ngủ mới ngon – Thật đấy? Có đúng không thế? – Em hỏi tôi đầy nghi hoặc. – Ừ. Gì anh chả biết Em bảo vậy ok để em tập trước, anh đợi tầm 20 phút nhé. – Anh quay mặt đi để em thay đồ tập. – Lè lưỡi – Ừ. Nhắm mắt rồi đây. Bố tiên sư con dẩm. Trên người có 13 cái nốt ruồi. 2 cái ở bụng. 3 cái ở lưng. Đùi trái 4. Đùi phải 1. Mông đít 2 cái nữa. Đấy. Cái thân thể kia chỗ nào tôi chả ngắm nghía mân mê sờ nắn rồi mà còn bày đặt bắt anh quay mặt đi để thay đồ. Phụ nữ, phải nói là, dis mẹ, là cái giống khó hiểu nhất trần đời! – Xong zùi. Người đẹp mở mắt ra đi hihi Ngọc chống tay vào hông, xoay xoay người để tôi có thể ngắm nghía mọi góc cạnh. Trong bộ đồ bó sát của dân aerobics, đúng là trông em… béo thật! Đùi em to chứ không còn thon gọn như ngày nào. Mông thì nung núc những mỡ là mỡ, cái này lúc dogy tôi đã biết rồi. Bụng thì ngân ngấn chứ chẳng còn eo ót. Ôi mẹ kiếp. Vậy mà bấy lâu mình cứ xơi ngon lành như thể ăn một miếng pho mát vậy. Tèo à. Mày giỏi quá. Ngấy vậy mà nuốt vẫn trôi. Dẫu vậy vẫn làm bộ thé lên – Wow! Đẹp xuất sắc! – Anh đếm hộ em để em tập với Thế là tôi vùng dậy đứng ngay cạnh em, trong vai một thầy giáo tập thể dục, trần truồng, đứng hô khẩu lệnh cho cô học trò tập. Còn em, khuỵu gối, khom người, hai tay nắm chặt tay cầm con lăn, theo nhịp đếm, đẩy ra kéo vào thạt nhịp nhàng – Một! Hai! Ba! Bốn! Năm! Sáu! Bảy! Tám! Hai! Hai! Ba! Bốn! Năm! Sáu! Bảy!Tám!…. Nhìn động tác của em đến giờ tôi mới hiểu sao em nó tự nhận là béo như lợn. Tôi muốn gặp và gia nhập team của Huệ, Lan, bà Tám và thằng Thọ quá – Hội những người kỳ thị lợn! – À, đợi chút. Để anh lấy điện thoại quay lại cảnh em tập nhé. Để lát xem lại, so với clip họ hướng dẫn biết chỗ nào sai còn sửa. – Vâng anh. Em nó trả lời trong khi vẫn kéo ra kéo vào và tự nhẩm đếm. Đã có những giọt mồ hôi nhỏ tong tong xuống nền nhà, dù điều hòa đã bật 20 độ C – Chăm chỉ tập vầy thì mấy chốc mà thành con lợn gầy – Hí hí hí anh đừng trêu em nữa để em tập. Ghét thế nhờ – Rồi rồi. Tiếp nhé. Ba! Hai! Ba! Bốn!…. Đang quay rồi đấy Tôi nhìn dáng em nhấp nhổm trên màn hình điện thoại, thấy đáng yêu lạ. Camera này xem đã rõ rồi. Cái camera tôi đặt quay lén dưới ghế chắc còn soi rõ hơn nữa. Nó cách em có chưa đầy 1 mét. Tôi dự là thước phim ấy sẽ rất thú vị, có thể dùng làm tư liệu quay tay được. Nói sao nói, em trong bộ đồ này thực sự gợi cảm. Và tôi chợt nhận ra, thầy giáo David Tèo, tay cầm điện thoại quay phim, mắt dán vào cặp mông và ngực cô học trò, chym thì dựng lên thằng tắp! 12 giờ rung hồi chuông vang réo rắt 12 giờ em hẹn tôi mong mãi tới. 12 giờ trưa mừng tan ca nhớ nhớ 1 người thương 12 giờ xe đạp loanh quanh xuống phố. 12 giờ sẽ kịp thôi hay nhớ nữa 12 giờ tâm hồn tôi như đã ngỡ 1 tình yêu. Hết 20 phút tập. Em nó mồ hôi nhễ nhại, chạy ngay lại trước gương ngắm nghía mông, bụng, đùi. – Gầy đi tý nào chưa anh ei – Gầy rồi. Đẹp ra bao nhiêu – Yeah yeah yeah!! – vừa nắm tay vung lên như kiểu ăn mừng chiến thắng. Tôi nhìn mà tưởng như thấy lại khoảnh khắc Maria Sharapova vô địch Wimbledon năm 2014, đẹp đẽ, tươi trẻ, và bừng lên hy vọng. Đợi hết mồ hôi rồi, em vào tắm. Rất nhanh rồi chạy ra chui vào chăn, nơi tôi đã nằm sẵn, chym vẫn chưa chịu xìu xuống một giây nào. Và như thường lệ, em tóm lấy nó, vuốt vuốt, day day, xong rúc vào nách. – Anh lên trên đi. Em tập xong mỏi lắm rồi hihi Vậy là tôi lật người, bò lên nằm đè lên em. Tôi cũng thích tư thế truyền thống này, chủ động và đỡ đau lưng. Và có vẻ như bị kích thích suốt 20 phút vừa rồi, vào thực chiến chưa đầy 5 phút tôi đã out. Bắn vào rõ sâu. – Hihi hôm nay anh làm nhanh gọn thế – Méo biết. Bắt đền. Tôi bế em vào trong buồng tắm, bật vòi sen để nước xịt một cách vô hồn vào người. Mệt thật. Chả biết tại sao từ lúc bảo em béo như lợn, tôi thấy mình yếu đi trông thấy. Bế em mà thấy nặng vãi cả đái. Hết cả hơi. Đến lúc tắm xong em vòng tay qua cổ đòi bế lại vào phòng tôi đành phải cáo lỗi. Mệt quá em ạ hì hì Có vẻ cả hai đều mệt nên khi vào lại giường, chúng tôi ấp nhau lim dim ngủ mà chẳng nói với nhau một câu nào. Em vẫn rúc trong nách tôi, ngủ ngoan như một con mèo. À không, như một con lợn mới đúng. Tôi thì nằm yên thế chứ chẳng ngủ. Thật là chẳng thể thở nổi chứ chả nói đến ngủ, khi mà bụng thì bị gác bởi một cái đùi. Ngực thì bị đè một cánh tay. Tay thì bị gối bởi một cái đầu với mái tóc xoăn vàng hoe hoe. Xin thưa. Của một con lợn ạ! Nhưng tôi vẫn yên vị như thế, không một chút cử động nào, tim cũng chẳng dám đập khỏe. Vì biết đâu em sẽ giật mình tỉnh giấc. Đang như chìm vào giấc ngủ như thế bỗng em bật phắt dậy, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng. – Anh. Anh! Mở Clip lên em xem nào. Tập sai thì chết. – lay lay tôi. Tôi hoảng hồn cứ tưởng chuyện gì. Ngỡ rằng nãy giờ trong vòng tay tôi, im lặng thế thì em đã có một giấc ngủ ngon, hóa ra đầu óc em chỉ nghĩ về giảm béo. Thua. Tôi mở lên cùng xem. Và em bắt đầu xuýt xoa, thân vãn. Nào là chết rồi, chân họ duỗi thẳng cơ, đít em vẫn gồ quá, tay họ vươn vuông góc thế kia mà. Chết rồi. Chết rồi…. Tôi nghe mà tưởng như em vừa xem một bộ phim kinh dị. Nhưng rồi cả hai vẫn phải cười phá lên vì sự ngô nghê trong từng động tác so với Clip mẫu trên Youtube. Bỗng… hết phim! Em đưa tay vuốt thêm cái nữa và hiển hiện ra trước mắt hai đứa mà hình thumb của cái clip quay hôm mở hàng sau Tết. Em bấm play lập tức. Đây là video duy nhất tôi quay bằng điện thoại, và như đã nói đấy, xem rất không tự nhiên vì hai diễn viên vừa xoạc vừa thỉnh thoảng ngó ra nhìn màn hình điện thoại như thể chào khán giả vậy. Xem xong em cười hihi bảo êu êu hóa ra xoạc nhau là như thế này à, buồn cười thế. – Anh. – Hớ? – Anh đói không? Đi ăn đi. Em đói huhu – 12h đêm rồi còn ai bán gì nữa mà ăn – Đầy. Ra đầu ngõ nhiều cái ăn lắm. Đi. Em nó dậy mặc quần áo xong xuôi rồi thấy tôi vẫn uể oải bèn cầm tay kéo dậy, đoạn lấy sịp và quần áo mặc vào cho tôi như kể người mẹ mặc quần áo cho đứa con 5 tuổi, chưa biết tự làm gì. Em khoác tay tôi dắt ra như đôi tình nhân vừa bắt đầu vào cuộc hẹn hò lãng mạn. Thang máy mở. Hai con đang đợi sẵn để bước vào. Một đứa thì là Trâm Anh tôi chưa bem bao giờ nhưng vẫn ngắm trên web gái gọi. Xinh phết. Một đứa thì chịu. Chưa thấy bao giờ. – Ê. Kinh nha. Người yêu đẹp trai nha. Ế ế hế hế – là con Trâm Anh nói. – Tập tành gì chưa bà chị. – Đứa còn lại bồi thêm. – Tập rồi. Đi ăn cái. Đói quá. – Ngọc vừa trả lời bọn kia, vừa ôm chặt tay tôi hơn và gục sát đầu vào, cười rõ tươi. Tôi trong hoàn cảnh ấy không biết nói gì bèn nhoẻn cười bảo chào hai em, và liếc một ánh mắt rất ẩn ý cho con Trâm Anh. Hình như nó cũng nhận thấy pha giao tiếp bằng mắt ấy, có vẻ cũng đáp lại bằng ánh mắt biết cười. Ra khỏi thang máy rồi mà tôi vẫn còn lâng lâng vì được khen đẹp trai một cách thẳng thừng giữa chốn đông người như thế. Đây quả là một điều ít gặp trong đời. Và như sực nhớ ra điều gì, tôi đứng sững lại. Ôi địt mẹ. Hai con vừa giờ cũng xách theo bộ đồ nghề tập như Ngọc. Ôi! Loạn! Loạn rồi! Loạn mẹ nó rồi! Cái nhà nghỉ XXX này biến thành chuồng lợn mẹ rồi. Mà con Trâm Anh, có béo chi cho cam. Mình dây cây cảnh khẳng khiu vãi cả đái ra. Tôi là Fan của mình dây. Có lẽ nên gặp nó một lần cho biết. ……. – Ngọc à. Ăn cho cô quả trứng lộn đi Thế là em nắm tay tôi ngồi xuống một gánh nhỏ góc đường. Cả quán chỉ là một cái gánh có nồi luộc trứng, một xoong canh và mấy cái ghế nhựa. – Cho cháu 5 quả. Anh này 2. Cháu 3. Tôi thấy cô tưng tửng như thể mới 20 tuổi, và hình như quen hết cả cái phố này, nhất là mấy bà bán hàng rong. Nhìn em rồi quay sang nhìn bà bán trứng, tôi đon đả hỏi – Cô bán khuya thế ạ? – Ừ. Về sớm quá thì cái Ngọc không có trứng ăn à. Hôm nay lại có cậu người yêu đi cùng à Ngọc. Mai lại dẫn cậu ấy ra ăn cho cô nhé. – cười đôn hậu. – Em chắc hay ăn trứng của cô lắm à? – Vâng. Cứ đêm đói em lại ra đây ăn. – cười – Trứng của cô ngon mà, cô nhề – quay sang nhìn bà bán trứng. Tôi gọi là ăn cho có vậy thôi chứ cũng không đói, công nhận là trứng và canh rau ngải cứu ăn kèm gừng ngâm giấm ngon thật. Khi quay sang nhìn em quất hết 3 quả từ lúc nào, tự dưng tôi thấy công sức em tập giảm béo, từ người em, bốc thành một làn khói, bay lên trời hóa thành một ngôi sao xa xôi. Tôi ngửa cổ nhìn. Chẳng có ngôi sao nào cả, chỉ có ánh đèn đường sáng lòa một góc trời. Hôm sau về, tôi up hai video đó lên web abcxyz và gửi cho em đường link qua Zalo, đặt tên là “Phim con lợn”. Em bảo tôi đồ đáng ghét và gửi cái emoticon là hình con lợn đang rặn ỉa. ————— – Anh ơi em bảo…. – Gì em? – Em sắp có việc phải về quê một thời gian. Tạm nghỉ làm. – Ôi! Sao thế? Việc gì thế? Gấp thế à? – Vâng. Chuyện gia đình thôi ạ. Mai em về luôn rồi. Anh có thể hứa với em một điều không? – Em nói gì. Anh sẽ cố … – Em biết điều này là ích kỷ và vô lý. Nhưng mà… – Em cứ nói đi – Em biết điều này là ích kỷ và vô lý. Nhưng mà, trong lúc em nghỉ làm, có thể là hơi lâu, anh bớt đi chơi có được không? Hoặc nếu có. Ở Nhà nghỉ XXX này, anh đừng đi đứa nào khác ngoài cái Huệ hoặc cái Lan. Được không anh? – Ơ… Thực lòng thì anh chẳng muốn em nghỉ chút nào. Chẳng ai thay thế em được cả. – Hứa đi anh. Nếu có đi thì chỉ trong hai đứa nó thôi. Được không ạ? – … – Anh hứa đi! Không là em sẽ không bao giờ chơi với anh nữa. – Ừ ừ. Anh hứa! Nhưng em có thể nói cho anh biết có chuyện gì không? – Để sau ạ. Mai em về quê rồi nói cho anh sau nhé. ….. Đầu óc tôi hơi có chút loạn. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Về chuyện gia đình là chuyện gì, lại nghỉ lâu thế, có lẽ nào là để sắp xếp một vụ cưới xin không? Khó hiểu quá. Tôi click lại vào link phim con lợn vừa gửi. Nó không còn hài hước và gợi dục nữa, mà như thể một thước phim vào quảng cáo bên dưới ủng hộ mình nha. Bạn đang đọc truyện voz hay trên web Botruyen.
Chap 13 Lời thề phản bội Vốn đã ngại gặp Hoàng Ánh, sau vụ xăm trổ tôi lại càng ít có động lực để gặp em hơn. Tôi vẫn đôi khi liên lạc hỏi thăm qua zalo, hỏi thăm này nọ nhưng không còn tình cảm như trước, và tuyệt nhiên không like bất kỳ cái ảnh nào kể từ khi em có tóc mới và hình xăm mới. Đm nhìn như con điên. Tôi ước rằng mình có đủ can đảm để bình luận cái sự thật phũ phàng ấy. Nhân tiện hôm rồi có lướt qua bài của Thúy Anh thấy xinh tươi mơn mởn quá, mông thì to, eo thì thon gọn, da thì trắng bóc, ngực thì nở nang căng mọng. Dẫu biết rằng khi đăng ảnh lên thằng bánh đã photoshop để đẹp lên cả trăm lần rồi, tôi vẫn phải công nhận Thúy Anh là đứa đẹp nhất ở cái nhà chứa này. Tôi đã có lần kiểm chứng. Và tôi set lịch gặp, hy vọng em nó không vào ngày đèn đỏ hay mệt nhoài sau một trận bay trên bar hay đi lang thang đâu đó với con phượt thủ Diễm Hằng. Và may mắn thật, em nó bắt sóng ngay khi tôi vừa nhắn tin. Lạ thật! Tôi từng ghét Thúy Anh ra mặt khi biết được em nó khá chơi bời, thậm chí thề không bao giờ thèm gặp lại nữa. Nhưng khi Hoàng Ánh bị gạt qua một bên, người thứ hai tôi nghĩ đến lại là Thúy Anh. Tôi không có hứng với mấy em hàng mới hoặc những em tôi chưa từng check. Trước đây tôi chỉ thích lồn lạ. Thúy Anh có lẽ đã để lại cho tôi ấn tượng tốt vì lần gặp gỡ đầu tiên, vì cái bẹo đít trong thang máy, vì bộ ảnh mới update còn đẹp trên tài Hoàng Ánh, đến nỗi chút ấn tượng xấu vì đi bar bay lắc cũng chỉ còn nhẹ như lông hồng. Nhưng đi Thúy Anh tôi sẽ không được chơi trần. Chơi trần với Hoàng Ánh quen rồi, đeo bao vào rất có thể gặp tình trạng “lâu ra”. Gặp ông nào lâu ra quá, các em hàng hay tỏ thái độ lắm. Mong là Thúy Anh không vậy, và cũng hy vọng tôi ra chót lọt, và càng hy vọng hơn, chơi trần Thúy Anh một bữa! Những ngày gần cuối tháng 3, bầu trời đùng đục. Mặt trời còn núp sau những đám mây nặng trĩu, chỉ chực mưa xuống. Nhưng nắng ấm đã tràn ngập khắp không gian sau những ngày lạnh cuối mùa còn sót lại. Tôi đi đến nhà nghỉ XXX với một sự háo hức không hề nhẹ. Thằng lễ tân vẫn như mọi khi, sắp xếp cho tôi cái phòng đẹp nhất ở đấy. Rộng rãi. Có bồn tắm thật rộng. Có ghế tantra cho những ai muốn đổi gió chán nằm ở giường. Có cái cột inox bằng cổ chân dựng ở một góc phòng, cho những em hàng có năng khiếu khiêu vũ. Có hai chiếc điều hòa vốn bị hỏng nhưng nhà nghỉ đã cho sửa lại để đón hè. Có bức tranh trừu tượng ở trên tường, cô gái khỏa thân ngồi uốn éo như nàng tiên cá, bên dưới có một vệt đen đen không rõ là lông bướm hay cái tấm vải mà cô đang ngồi lên, có một góc lòi qua kẽ chân lên bướm. Đó hẳn là một cô gái đẹp, là người yêu của ông họa sĩ Ma-nê – tác giả của bức tranh; nhưng biết đâu lại lấy hình mẫu từ Thúy Anh, em hàng đẹp nhất ở cái thiên đường tình dục XXX này. Tôi bấm thang máy đi lên thì ôi thôi thần linh! Cửa mở ra thì gặp ngay Hoàng Ánh đang xuống cùng với thằng cu trai khá trẻ, chắc là khách vừa check hàng xong. Thằng cu kia thì cúi gằm mặt đi thẳng ra quầy lễ tân. Hoàng Anh thì còn đứng nguyên trong đó rạng rỡ ra mặt. Và tôi thấy khó xử quá! Cửa thang máy đóng cái là nó ôm lấy ngay tay tôi, bảo hihi cả tuần rồi mới gặp. Tôi thì cứ đứng đờ cả người ra éo biết xử lý sao giờ, quên cả bấm số tầng. Thôi thì check Hoàng Ánh vậy. Tôi tặc lưỡi. Dẫu trong lòng vẫn chưa hết háo hức vì sắp được gặp lại Thúy Anh. Hoàng Ánh bảo để em vào tắm lại cho thơm tho, hỏi anh có tắm cùng không, tôi cũng lột quần áo vào tắm, nhưng rất nhanh cả hai đều ra lau người cho khô rồi phi lên giường. – Anh nhắn tin cho chủ chưa? – Anh chưa. – Thế thôi ko cần phải nhắn đâu. Đi luôn cũng được. Hôm nay em chả có khách gì. Buồn ghê cơ. Kèo này xem như em Hoàng Ánh nhận khách ngoài không qua bánh. Thế thì em có thể hưởng toàn bộ số tiền của khách mà không chia lại cho bánh. Những khi ít khách mới dám làm thế, bởi đang đi khách ngoài mà thằng bánh nhắn có khách khác đnag chờ là cũng phải đi luôn. Thành ra hầu như gái chẳng bao giờ nhận khách ngoài trong giờ làm đăng ký, kể cả Hoàng Ánh hay các em gái gọi khác. – A thật ra thì nay anh có định đi xoạc xiếc gì đâu. Nay được về sớm mà không có chìa khóa vào nhà nên đi kiếm chô nằm nghỉ tý. Chắc tại quen xừ chỗ này rồi nên cứ vậy phi đến luôn – Ôi thế á hihi. Thế thì em vô duyên quá rồi Em tự nhận vô duyên khi trong tay vẫn đang nắm chặt con chim của tôi day day, sóc sóc. Tôi tự thấy mình thông minh quá khi mà đã nhanh trí tìm ra cái lý do ấy, để em Ánh khỏi đè tôi ra mà xoạc. Nhưng trước sự kích thích của em nó, tôi phải nhắm mắt nhắm mũi niệm thần chú kẻo thằng em lại dựng ngược lên “Thúy Anh ngon hơn! Thúy Anh ngon hơn!”…. Xong rồi em ý cũng buông tôi ra bảo thế thôi em tha cho anh để anh ngủ, xong em chạy vào vặn nước ra bồn – Lát nước đầy thì anh vào tắm cho cho tỉnh. Tôi phải thầm cảm ơn Hoàng Ánh. Em vẫn tốt bụng và chu đáo như vậy. Hoàng Ánh còn nằm với tôi một lúc lâu, trong bộ dạng cả hai cùng trần truồng. Tôi có nhổm dậy để vuốt và xem con hổ của em tý. – Từ hôm đấy đến nay vẫn chưa cắn được con chim hư nào anh ạ hihi. Khách nhìn thấy con hổ dữ quá nên ngoan hết. Tôi cũng cười lên thành tiếng, lòng thầm nghĩ cũng đến quỳ với bà cô tuổi nửa Dần nửa Mão này. Lại như thường lệ, 4h chiều là gã chồng kia lại gọi điện hỏi xem vợ đang làm gì dù thừa biết câu trả lời là vợ đang chuẩn bị nấu cơm. Lão cứ hay đòi hỏi phải gọi video call để ngắm mặt vợ tý nhưng em chối bay bảo ở công trường sóng yếu lắm, xong rồi off nhẹm zalo không dám online. Tôi thì chỉ ước em bật zalo gọi video một lần, để cho lão kia tận mắt thấy vợ hờ của lão đang nện nhau với tôi, kích thích và đầy dâm dục. Dù không xoạc nhưng em ý cũng cứ ôm sấn lấy tôi hít hà vuốt ve các kiểu. Tôi thì đã cố kìm nén để lát xoạc Thúy Anh rồi, nhưng tay thì cũng lần lần vuốt lông bướm em. Rồi cũng giả vờ nhắm mắt ngủ, bảo đi làm mệt quá. Em nó còn nằm với tôi một lúc nữa, đến gần 6h tối mới xin phép về trước, bảo tranh thủ đi ăn tối còn về làm. Em hỏi tôi có ăn gì không thì em mua cho, không quên dặn ngủ dậy thì nhớ tắm rửa nhé, em xả nước cho rồi đấy. Chỉ chờ có vậy, em lập tức nhắn lại số phòng cho Thúy Anh. Nhắn tin set kèo từ 2h chiều mà mãi 6h mới đến. Cũng không sao, em nó nhắn lại rồi, bảo anh tắm trước đi rồi em qua – thật ra đấy là tin nhắn của thàng bánh. Còn chưa được 2 phút đã thấy em Thúy Anh gõ cửa. Em Thúy Anh thì tất nhiên chẳng reo lên khi gặp em, chỉ coi như một khách bình thường, giống như hàng chục khách mà em đã tiếp hôm nay, hàng trăm khách mà em đã tiếp trong cuộc đời làm phò. – Anh em mình gặp nhau bao giờ chưa ý nhỉ? – Thôi đi ông. Thế ai bẹo đít em hôm nọ đấy. Còn giả vờ à hihi – Em cũng nhớ dai nhỉ. Ngày tiếp bao nhiêu khách thế mà cũng vẫn nhớ à. Giỏi lắm – Nhớ chứ. Khách nào đi đến lần thứ hai là em nhớ hết Tốt quá. Vậy là em ấy đã coi tôi như khách quen rồi. Nói chuyện thoải mái và cởi mở cực kỳ. Tôi đỡ em xuống giường, nắm chặt tay em rồi cùng vòng tay ra ôm ẻm. – Để anh cởi cho nhé Nói rồi tôi bắt đầu bứt cái khuy váy ra, chưa lột ra vội mà luồn tay vào vuốt ve bên trong và bóp vú cái đã. Cái váy tung ra rồi, còn lại cái chân váy cũng dần dần tuột ra nốt. – Lâu không gặp nhớ em quá. – Hưmmm Em nó quay về phía tôi bĩu môi rất nhẹ, cười và ngón tay trỏ đặt khẽ lên môi em, bảo – Đồ nói dối Tôi bắt đầu cởi đến áo ngực và quần lót ra. Một tay bóp vú một tay sờ bướm – Thề. Nhớ cực luôn Em chưa kịp phản ứng gì tôi đã bế bống em lên, mang vào nhà tắm, nơi có sẵn bồn nước mà Hoàng Ánh xả cho tôi tắm. Em Thúy Anh giẫy giụa như thể chuẩn bị bị hiếp dâm đến nơi nhưng miệng thì cười và tay thì đấm vào ngực tôi thùm thụp “Bỏ ra! Bỏ ra! Huhu!” Tôi biết đấy chỉ là bài của ẻm thôi để cho tăng phần kích thích, nhưng cũng giả vờ nựng yêu bảo ngon nào ngoan nào, vào đây tắm với anh anh kể cho chuyện này hay cực. Vào bồn tắm rồi, tôi chỉ thích ngâm mình cùng em và bóp vú hôn hít thôi nhưng em lấy tay ra che lại, cứ nằng nặc chuyện gì chuyện gì, anh kể ngay đi, không kể em không cho sờ. Rồi rồi anh kể đây – Ngày xửa ngày xưa…. – Êu êu. Chuyện Tám Cám em nghe rồi. Anh kể chuyện của anh cơ. Hức hức Trước vẻ nũng nịu đáng yêu không thể đáng yêu hơn được nữa, tôi kể thật. Tôi bảo thật ra anh là khách quen của một bạn ở đây. Nhưng tuần trước gặp em rồi với thấy em mới có bộ ảnh đẹp quá nên anh quyết tâm gặp lại. Lúc nãy vào thang máy thì gặp bạn đó đang đi xuống, thế là bạn ý theo anh lên luôn. Vào phòng rồi anh phải cố kìm nén không xoạc để đợi em đấy. Anh đến từ 3h mà đợi mãi bạn ý mới xuống để gọi em lên. – Lại nói dối. Chắc là xoạc rồi chứ gì? – Chưa. Anh thề luôn. Xoạc rồi anh làm gì còn sức để gặp em nữa Em nó nó vẫn nằng nặc không tin bảo chuyện anh kể còn hư cấu hơn cả Tấm Cám nữa. Làm gì có chuyện trai gái trần truồng nằm trên giường nhà nghỉ mà không xoạc. Xong cứ hỏi đi hỏi lại thật không, thề đi, các kiểu các kiểu mãi rồi mới có vẻ tin tin. Trong lúc ấy, tôi ngồi ôm em từ phía sau, rồi cắn nhẹ nhẹ vào tai, vòng ra đằng trước, đặt lên môi em một nụ hôn. Một nụ hôn thật thơm tho và Thúy Anh cũng không một chút kháng cự nào, hưởng ứng nhiệt tình, còn vòng tay tôi lên ôm cổ nữa. Tôi đã có ý ngừng lại rồi mà em nó vẫn ghì đầu hôn mãi. Thúy Anh là đứa nổi tiếng mê trai đẹp. Tôi thấy thật có lý! Tôi bế em lên giường mà em vẫn ghì cổ tôi hôn tiếp. Cơ thể của Thúy Anh, theo con mắt của tôi, nếu bỏ cái hình xăm con phượng ở lưng đi, có thể nói là tuyệt hảo. Em cao 1m67, thon gọn, vú to tự nhiên không bơm bủng gì, eo thọn, đít mẩy, chân dài thẳng tắp, da thì trắng như bóc sờ vào mát rượi. Tóc em không theo chuẩn dài đen mượt của tôi nhưng cũng chỉ hơi xoăn và hơi ánh tím. Mắt thì tròn, to, nhí nhảnh, trong ngần. Lông mày lá liễu. Răng trắng, đều tăm tắp. Ở em toát lên vẻ đẹp kiêu sa. Đặt Thúy Anh lên giường, em liền nhổm ngay dậy để bắt đầu thực hiện quy trình ba bước bài bản chuyên nghiệp, nhưng tôi bảo thôi không cần đâu em, cứ nằm ôm nhua tâm sự như vầy là anh thích rồi. Tôi có ý đưa nách đến gần em mà chả thấy em phản ứng gì cả, ơ chả nhẽ nó không có mùi gì à, hay là Hoàng Ánh bốc phét mình thế nhỉ. Chịu. Thúy Anh cứ hỏi hỏi, bảo thế cái bạn mà nãy anh kể tên là gì thế, nói đi mừ đi mừ. Tôi phải dặn đi dặn lại là em không được kể cho ai khác đâu nhé, kẻo bạn ấy biết được lại chửi anh chết, là cái Hoàng Ánh đó. Em nó cũng hợp tác gật gật bảo, rồi rồi, em không kể, bí mật này của anh với em thôi nhé. Hai đứa cười rúc rích như trẻ con. Mà đúng Thúy Anh còn trẻ con thật! Tôi nằm đè lên em và bắt đầu hôn khí thế. Tôi định là lát nữa đợi em hưởng ứng theo một cách cuồng nhiệt quên đi tất cả, thì mình sẽ đầu trần chui vào hang. Nhưng khi con chim tôi vừa tiếp cận mép hang định vào thì em ngặt đầu sang 1 bên để thoát khỏi nụ hôn của tôi, hỏi rất khẽ, như người hết hơi – Không đi bao à anh? – Em có cho anh không? Tôi thấy em cắn răng vào môi và lườm tôi ra mặt. Nhưng tôi biết đấy là cái lườm yêu. Và tôi đã vào trong em một cách hoang dã. Bướm của gái 20 tuổi, công nhận là se khít. Khác với Hoàng Ánh, Thúy Anh trên giường không rên rỉ. Cô chỉ nhắm nghiền mắt, ngoắc đầu qua lại và bấu chặt lấy ga giường. Tôi tưởng đang làm tình với sexy toy. Tôi xuất trong. Xong việc thì tôi cũng om chim trong bướm em, tận hưởng cái cảm giác co bóp mút chặt của con bướm. Em bảo phải tin tưởng lắm lắm em mới cho đi trần đấy nhé. – Thế em cho bao nhiêu khách đi trần rồi? – 4. Kể cả anh. Em nó nói ra không một chút nghĩ ngợi. Tôi không biết thế là nhiều hay ít nhưng tuyệt nhiên chẳng có cảm giác lo sợ chút nào. Yên tâm như đi trần với Hoàng Ánh vậy. Thúy Anh sau khi làm tình xong với tôi, cũng không ở lại ôm ấp thêm chút nào mà xin phép đi luôn. Trước khi đi tôi nhắc lại em, Suỵt! Nhớ đấy nhé, không được kể với ai chuyện lúc nãy đâu đấy. Em ấy cũng trỏ tay lên miệng suỵt một cái rồi cả hai lại cười rúc rích như trẻ lên 5. Trước khi đi em cũng không quên dành lại cho tôi một cái hôn đắm đuối. Đù má! Đúng là cái đồ háo sắc! Xin lỗi Hoàng Ánh. Anh Tèo,
Trung tuần Tháng 9, Thương vẫn mang một dáng vẻ không lấy gì làm yêu đời cho lắm. Cô ít nói, hầu như không cười, hay hỏi nhưng câu vu vơ, và tuyệt nhiên đi làm vì trách nhiệm, không có một tí nào gọi là yêu nghề. Tôi đã đọc được đâu đó những dòng nhận xét tiêu cực về cô dưới góc độ nghề nghiệp. Cô chẳng quan tâm lắm về điều đó. Chính ra tôi lại thấy áy náy hơn cả cô, dù chả có lý do gì chính đáng. Ngày 21 tháng 9... Tin buồn... Đó là một cái đám ma to, có thể nói là to nhất mà tôi từng được chứng kiến trong đời. Linh cữu người chết được đưa long dong qua các con phố rồi mang về nơi chôn cách chỗ tổ chức phúng viếng hơn trăm cây số. Đoàn người đưa đám đông vô kể. Có những người vì đau buồn tiếc thương người quá cố, có người vì độ hóng cao, và có những người vì trách nhiệm. Tất cả đã hòa vào nhau tạo thành một cái đám ma tiếng khóc lẫn tiếng cười chen lẫn tiếng đùa cợt nhả và những ánh mắt rầu rĩ không khớp với những cảm xúc trong tôi từ sáng sớm đã được huy động cùng với mấy chục chú bác trong xóm, đứng phục kích tại một tuyến đường quê, người cầm cờ tang, người cầm câu đối. Đoàn người đưa tang và đoàn người đón đoàn người đưa tang chen chúc nhau trên một con phố huyện, rồi ào ra một con đường quê thẳng tắp. Người nằm trong quan tài có khi lại tưởng đang được đi hội chứ chả phải đi đưa đám, hẳn cũng cười mãn nguyện. Tôi thì không thích một cái đám ma như vậy, dù sao cũng vẫn theo đoàn vào viếng với tư cách "Hội Đồng hương".Cuối buổi, tôi ghé qua nhà Thương mà không báo trước. Cô khóa cửa đi vắng đâu đó. Tôi quyết định không nhắn hỏi gì mà qua quán café ngoài đầu ngõ ngồi chờ, giết thời gian. Dạo này tôi thấy cô có điều gì đó không bình thường. Cô không còn tíu tít nói chuyện với tôi nữa, và thậm chí là điện thoại thường xuyên trong trạng thái không liên lạc được. Mà cũng không hẳn là dạo gần đây, từ sau vụ thằng Nam cô đã thế rồi, và tôi thì bất lực trong việc đưa cô trở về trạng thái mơn mởn như những ngày xa xăm... Thương về qua ngõ, tôi thấy cô nhưng cô không thấy tôi đang ngồi trong quán, hơi anh hùng núp qua một tán cây sau ô cửa kính. Chiếc Lexus màu trắng khá đẹp, bên trong bước ra một gã trông khá tri thức, ân cần mở cửa cho Thương bước ra. Tôi để ý cái xe từ lúc chưa biết ai ngồi bên trong, vì khi đến đầu ngõ, nó làm tắc một đoạn đường, tiếng còi xe inh ỏi. Tự nhiên tôi liên tưởng lão Johnny Nguyễn, nhưng chiếc xe này không mang biển số tứ quý mà một số xấu mù đến nỗi tôi không thể nhớ được dù nó chỉ có 5 chữ số. Hoặc tại tôi mải tập trung về đối tượng khác... Tôi nghĩ mình đã đủ trưởng thành rồi, trên bàn tay đã có vài vết chai, trên người cũng chi chít sẹo và lố nhố mấy hình xăm, trong tim cũng không ít vết gợn của sự từng trải, duy chỉ còn gương mặt là toát lên vẻ thanh tú, thì khi đối mặt với những chuyện thế này, tốt hơn là nên rít một hơi thuốc và phủi đít ra về, chứ hơi đâu và hờn dỗi vu là tôi luôn nghĩ vậy chứ thực tình tôi là một thằng trẻ trâu không hơn không kém. Đợi chiếc Lexus đi hẳn rồi, Thương cũng bước vào ngõ sâu hun hút rồi tôi mới tặc lưỡi, ờ ít ra thì thằng kia cũng chả âu yếm gì Thương, chả ôm hôn tạm biệt, chả ngoái nhìn đắm A lô em à, có nhà không anh qua Vâng anh qua đi. Em vừa là tôi xách vào hai ly trà sữa, lòng vui như mở hội và bỗng quên tiệt chuyện vừa xảy ra trước mắt. Thú thật là đã 2 tuần rồi tôi không xả stress hihi. Chỉ một câu vâng anh qua đi thôi mà ngỡ cứ như thể nắng ấm mùa thu ùa về. Mà đúng ùa về thật. Cuối chiều, một tia nắng khẽ rọi vào khuôn mặt đẹp trai của đón tôi bằng nụ cười xã giao, khẽ đón lấy món quà là ly trà sữa, và cảm ơn, hỏi thăm tôi vài điều cũng bằng một vẻ hết sức xã giao. Nó giống như kiểu khi đi đá phò, lúc hai người gặp nhau, dù là lạ hoặc nhưng cũng cố hỏi han tỏ vẻ đã quen nhau rồi. Tôi thì chỉ chờ cô dứt hơi đặt ly trà xuống bàn là kéo ôm ghì lấy cô mà thôi. Những chuyện sau đó xảy ra giống như một màn hiếp vật cô xuống khống chế không cho cỗ giãy giụa, cũng chẳng để cô nói lời tự tay bứt từng cái cúc áo và cúc ôm hôn ngấu nghiến từ đầu tới ấn con họa mi tôi và miệng cô mà nhấp lấy nhấp chơi cô ở tư thế truyền chống cự ở nửa thời gian đầu. Cho tới khi tôi hôn tới bụng là cô lên cơn co giật và trở nên hợp tác. Chắc lúc đấy cô nghĩ, thôi thì đằng nào cũng bị lão Tèo hấp diêm rồi, thay vì chống cự, chi bằng ta nằm im hưởng dịch chảy ra ướt một góc nệm. Nhưng chả ai buồn quan tâm. Cả hai mệt nhoài nằm im đến nửa tiếng đồng Bao lâu rồi anh chưa làm tình?- Hai tuần. Còn em?- Hai Em không đi làm à?- Không. Em đi Học gì?- Học tiếng Oh really? I"m glad to hear this/ Thật á? Anh rất vui khi nghe em nói thế- Yep. Just a few weeks. And I"m trying to talk in simple conversation/ Vầng. Cũng được vài tuần rồi. Em đang tập nói chuyện đơn giản– Where do you learn? Which English Center? / Em học ở trung tâm nào?- XXX Center, Thai Ha Branch. / Trung tâm XXX cơ sở Thái Hà– Would you mind if I drove you to class everyday? Thế hàng ngày anh đưa đón em đi học nhé- It"s very kind of you. I"m just going with my classmate / Cảm ơn anh tốt bụng quá. Nhưng em đi với bạn được rồiNói đến đây là tôi biết bạn cùng lớp nào rồi. Nên thôi, chả nói gì nữa. Có lẽ em nó đang cảm thấy khá là bánh cuốn vào câu chuyện Tiếng Anh nên khi thấy tôi im lặng thì lại chủ động gợi chuyện, nào là anh uống nước không em rót cho nhé, anh ăn xoài không em gọt cho nhé, bằng Tiếng Anh... Tôi thì ừ luôn, bảo, cố gắng nhé, em học nhanh đấy, nói tốt phết thật sự mệt mỏi sau một ngày làm việc và sau pha hùng hục vừa giờ nên sau khi tắm xong thì trở ra giường nằm ềnh, tính ngủ 1 giấc rồi về. Thương cũng theo tôi lên giường nằm ngủ, mặc một bộ đồ hoa hoét mỏng dính. Bộ này từ hồi ở Sa Pa về nay tôi mới thấy nàng diện lại. Một vài kỷ niệm xa xăm ùa về trong căn phòng nhỏ, ngoài ban công có một chậu hoa cúc nhỏ màu trắng và trên cửa sổ vẫn treo ngược một đóa hoa hồng khô, bó hoa này đã có từ rất lâu rồi và vẫn treo nguyên ở gì đã xảy ra rất lâu và không còn liên quan tới hiện tại, tôi thường ví là "có từ hồi chống Pháp". Cái bó hồng này, nhớ không nhầm thì là của 1 khách quen tặng, quen đến nỗi đến dọn nhà cho cô xong xơi của tôi mất một suất cơm hộp, và là một trong số ít thằng đi trần không bao giống tôi. Tôi là thằng thù vặt nên mấy cái chuyện này tôi nhớ lắm... Trong lúc tôi đang nghĩ vu vơ thì Thương đã nằm rúc vào tôi và trút vào cổ tôi hơi thở khẽ khẽ, âm ấm, đều Mẹ em chắc chẳng qua được Tết anh bất giác vung tay hẩy Thương ra, rùng mình một cái thật Em điên à. Nói vớ vẩn cái gì thế!Phản ứng của tôi cứ như thể ai đó vừa buông lời khiếm nhã với chính mẹ đẻ tôi Em nói thật. Trông vậy thôi chứ mẹ em yếu lắm rồi. Chắc tại lâu anh không về nên không biết đấy thôi. Chứ mẹ em không được như hồi nọ tự trách mình khi đã quá vô tâm, vì đúng là lâu nay, không về tận nhà thăm đã đành, tôi cũng hầu như không gọi điện và gửi thuốc cho mẹ Thương nữa. Ôi, người phụ nữ mà bấy lâu tôi cứ ngộ nhận là người mẹ thứ hai, người mà ánh mắt nhìn tôi đầy trìu mến, người mà luôn giục tôi ăn nhiều vào để bà vui... Sắp chết ư! Không thể nào! Tôi thật sự chưa sẵn sàng để đón nhận tin kéo Thương lại gần và vỗ về như những ngày xưa, chả nhận ra rằng, chính tôi mới là người cần phải an ủi vỗ về vì hơi thở có phần gấp gáp và con tim đập thình thịch, trong lòng chực trào dâng nỗi niềm nghẹn Thôi mà. Không sao đâu. Chắc tại em suy nghĩ nhiều quá rồi. Nghỉ ngơi đi. Cuối tháng anh sẽ về thăm Vâng ạ. Em cảm ơn ra khỏi nhà Thương mà tôi như được giải thoát. Ở trong căn phòng đó tôi độc có nghĩ về sự chết chóc. Ánh mắt, nụ cười hiền hậu, giọng nói sang sảng, và những kỷ niệm không mạch lạc khác cứ thoắt hiện thoắt ẩn trong đầu tôi không sao giải thoát được. Nếu còn sớm, nhất định tôi phải bốc máy gọi một cuộc điện thoại. Nhưng đã khuya rồi. Và điều tôi làm là tắt điện thoại để đi ngủ. Cứ cầm điện thoại trong tay là y rằng tôi sẽ lướt lướt suốt đêm và nghĩ về những chuyện vu mộng không đến vào lúc nửa đêm mà đến vào lúc 5h sáng. Nghe chuông báo thức tỉnh dậy và mở điện thoại chuẩn bị ra công viên chạy bộ cũng là lúc tôi nhận được một tin nhắn trên zalo – "Mẹ em mất rồi anh ạ". Tin nhắn lúc 1h26p sáng và người gửi có cái avatar đen kịt, đã offline ngay sau đó. Như đã có sự chuẩn bị trước, tôi không quá xúc động vì tin này. Nó không mãnh liệt như tối hôm qua. Thực sự là vậy. Tôi thấy mình như kẻ máu lạnh khi vẫn có thể ra công viên quất 5 vòng và về tự nấu cho mình một tô mì buổi sáng. Nhưng khi đã sáng hẳn thì tôi nhắn tin cho thằng đệ báo hôm nay mình không đến văn chuyện cũ bỗng hiện lên trong trí óc tôi rõ mồn một. Trên giường nhà nghỉ XXX, Thương nằm bên tôi, khẽ thủ thỉ, anh à, nếu không ngại, cuối tuần này anh có thể về chơi thăm nhà em, với tư cách một người bạn không ạ. Và bằng cách nào đó, tôi hình dung chính tối qua, Thương dù không nói gì, nhưng cũng có một hàm ý với tôi như vậy. Là tôi nghĩ thế. Tôi gọi cháy máy điện thoại hết buổi sáng không liên lạc được với Thương. Cô tắt ngóm điện thoại rồi. May sao vẫn còn lưu số ông anh Cửu. Gọi hỏi xem gia đình tổ chức tang lễ thế nào. Tôi lại cần phải nhập vai Phó Giám đốc kinh doanh Công ty Lữ hành ABC một cách bất đắc chiều, xe đậu ở trước cửa nhà tôi. Hai, bốn, sáu, tám, mười, mười hai, mười bốn, mười lăm. Tôi nhẩm đếm không thiếu đứa nào, bảo chúng nó ngồi yên không nhốn nháo rồi tôi phổ Ơ cô bé này! Không phải là anh đã dặn ăn mặc nhã nhặn tý. Đi đám ma hay đi trẩy hội Em xin lỗi. Trước giờ em mới đi bê tráp đám cưới thôi chứ đã đi đam ma bao giờ nói xong lấy tay bụm miệng cười, và cả chục đứa ngồi cạnh cũng cười Tý nữa, 6 đứa này thành một đoàn viếng, là đại diện cho bạn học. Nhớ chưa. Trung đâu nhỉ? Em là Trung à? Trung là trưởng đoàn này nhé. Hai đứa cầm vòng hoa, 1 đứa bê mâm lễ. Tý cứ đến đấy rồi anh chỉ. Cũng dễ thôi. Cứ nhìn người ta làm trước rồi mình làm quanh 1 lúc mà mãi tận gần 6h chiều mới đến nhà Thương. Từ con đường làng dẫn vào đã cắm một lá cờ tang đen trắng. Ven đường những đống lửa nhỏ đốt lên nghi ngút. Khói mờ ảo che nhòa tầm nhìn. Càng vào gần tiếng kèn đám ma càng rõ. Tôi nghĩ lúc này mình cần phải giữ bình tĩnh, không được xúc sân nhỏ được bắc rạp che kín, chùm qua cả cây nhãn xum xuê lá góc vườn. Hai dãy bàn, mỗi bên 3 chiếc được kê ngay ngắn nhưng lưa thưa người ngồi. Bên trong đang cử hành lễ phúng viếng. Tiếng kèn tò tí te vang lên theo sự điều hành của người dẫn chương trình. Cứ mỗi đoàn vào viếng, là lại một loạt kèn nhị cất lên ai oán, não nề. Tôi bảo hai đứa con trai mang hai vòng hoa đến bàn đăng ký phúng viếng, 1 đoàn ghi là "Hội sinh viên khoa Ngoại ngữ Du lịch Khóa 13", 1 đoàn ghi là "Công đoàn Công ty Cổ phần Lữ hành Tèo Tèo". Một vài ánh mắt tò mò nhìn chúng tôi. Hai đứa cầm vòng hoa căng thẳng rõ trên nét mặt. Đi đám ma thuê chắc chúng nó chưa bao giờ được trải nghiệm trong Tiếp theo chương trình, chúng tôi xin kính mời đoàn đại biểu Công ty Lữ hành ABC XYZ, là nơi cháu Thương con gái cụ đang làm việc, sẽ có vòng hoa, hương đăng phúng đi đầu cầm vòng hoa, theo sau là một đứa bưng mâm lễ, và theo sau nữa là 8 đứa xếp thành 2 hàng ngay ngắn đi vào. Theo hiệu lệnh của người dẫn, chúng tôi vái 3 vái, đặt lễ, thắp hương và dành 1 phút mặc niệm. Tôi chỉ kịp nhìn 2 điều. 1 là tấm di ảnh trước bát hương nghi ngút vẫn đang không ngừng mỉm cười với tôi, và phía bên trong cạnh cỗ quan tài màu vàng đặt ngay giữa nhà, có một người mặc áo vải xô màu trắng, mắt vô hồn, ngồi bất động, vật là Thương. Thời gian quá ngắn để tôi có thể nhận ra điều gì khác, và cũng phải ra để quan sát đoàn sinh viên vào ngay sau chúng tôi. Tôi phải để ý rất kỹ vì chỉ sợ mấy đứa này non kinh nghiệm mà xảy ra điều gì sơ suất, dù trước đó đã dặn đi dặn lại rồi, chúng mày nhìn anh làm mẫu đây này, anh chỉ làm mẫu có 1 lần thôi đấy, làm không tốt anh trừ vào tiền thay! Mọi chuyện ổn cả. Chỉ có điều, tôi cứ có cảm giác đám đông đang ngồi ngoài kia, gồm cả anh em chị hàng, hàng xóm, các đoàn khác đến viếng... Đều cứ săm soi chúng tôi một điều gì đấy. Phải nhấn mạnh là, đấy chỉ là cảm giác thôi. Chúng tôi được dẫn ra ba bàn ngồi uống nước, chiếm luôn một trong hai dãy bàn kê sẵn. Một bác hơi già ra bàn rót nước mời, nói đôi ba câu rồi đứng dậy, chạy vòng quanh mà chả thấy làm một việc gì cụ thể cả. Mấy đứa sinh viên ngồi im như thóc ngâm, chắc đang nghĩ xem phải đối đáp sao nếu có ai hỏi, mà quan trọng hơn là sốt sắng để ra về kẻo muộn, và lĩnh tiền cái địt! Tôi giật thót mình và thấy kinh hoàng trong thâm tâm khi lướt qua mắt mình là một ánh mắt thập thò ở góc sân. Chính cái ánh mắt này tôi cảm thấy là nhìn mình nhiều nhất suốt buổi tối. Lúc trước chỉ thấy lạ lạ vì nhìn mình nhiều, còn ánh mắt góc sân bây giờ là sắc lẹm, lườm nguýt như có ẩn ý gì đó. Nhưng khoảnh khắc ấy vội vàng lướt qua khi tôi cũng không phải loại vừa, nhìn chằm chằm lại cô ta. Ờ, ngon thì mày chiến bố mày phút sau, chính người phụ nữ đó qua bàn chúng tôi ngồi tiếp Cảm ơn các anh, các em đã đến chia buồn với gia đình chúng tôi. Có điều gì sơ suất mong mọi người thông cảm. Cũng muộn rồi mà đường về còn xa, gia đình chân thành mời mọi người dùng tạm bữa cơm cũng như mấy đứa sinh viên chắc ớn lè lưỡi cái vụ cơm cỗ đám ma này, vài ánh mắt nhìn nhau không nói Cảm ơn chị ạ. Tui em qua thắp cho bác nén hương và chia buồn với Thương và gia đình, nhưng chắc cũng xin phép về sớm để tiện xe đi Vâng. Anh đã nói vậy gia đình cũng không dám giữ. Vậy các anh, các em ngồi chơi uống nước cho đỡ khát. Rồi sau việc này cũng mong anh chị em chia sẻ, động viên cái Thương để nó đỡ đau lòng. Sáng giờ nó khóc sưng hết cả mắt Dạ vâng. Chị cứ yên tâm ạ. Thương làm ở công ty em vẫn rất chăm chỉ chịu khó, hòa đồng với mọi phụ nữ cười nhẹ và khẽ gật đầu rồi bước đi, ánh mắt lúc quay lưng đi lại y chang lúc ban đầu, tôi cứ có cảm giác sai sai, chỉ dám nói là vậy chứ không dám nói thẳng ra là làm tôi sởn cả gai ốc. Tèo ơi lú mẹ nó rồi. Chắc công việc gia đình người ta cũng mệt mỏi thiếu ngủ hoặc khóc sưng cả mắt lên như thế, tôi lại liên tưởng đâu đâu. Rồi ngay cả giữa cái đám ma với mùi nhang khói đặc thù này, tôi lại cứ thấy phảng phất mùi nước hoa. Đúng lú xua tay kêu bọn kia đứng dậy ra xe đi về. Đoàn tôi đứng dậy ra ngõ, thì trong sân chỉ còn lại lèo tèo vài người, gồm 3 ông thổi kèn đánh trống, 1 ông MC, bác Chương, 2 ông già già hàng xóm, vài người trung niên và một nhóm phụ nữ chạy qua chạy lại lo chuyện bếp núc, bao gồm cả người phụ nữ ban Bác tài đưa mấy anh em về nơi tập kết an toàn giùm em nhé. – Tôi đưa cho bác 1 phong bì nhỏ, bảo lát đi đường khát thì dừng lại uống nước. Rồi cũng gọi đứa trưởng nhóm kia bảo, anh gửi thêm chút, lát dọc đường mà đói thì nhắn bác lái xe đỗ lại đâu đó mà ăn tối nhé. Còn tiền công anh gửi qua Trưởng nhóm bên em từ sáng rồi. Bọn nó gật gù cảm ơn rồi ngoan ngoãn lên xe, và bắt đầu ồn ào. Tôi đứng ngoài kéo cửa cái rụp và vỗ vào hông xe ra hiệu cho xe đi đi. Đoạn, quay vào hội trường tang ghế ngồi ngay cạnh bác Chương, tôi bắt đầu hỏi chuyện linh tinh rất liên quan như, bác gái mất như nào, chương trình đưa đám ngày mai ra sao, bla bla... Và cũng nhắn nhủ luôn là sẽ ở đây với cả gia đình tới khi lo liệu xong công việc. Bác Chương gật gù hài lòng hết sức về thằng cháu rể tương sân chính, lẻ tẻ từng đoàn vẫn tiếng tục vào phúng. Tôi nghe loáng thoáng giới thiệu có nhóm cựu sinh viên ĐH Ngoại thương, là bạn học của con trai cụ tức Nam có vòng hoa phúng viếng, nhưng lúc đó đang dở tay bưng mâm nên không ngó ra để xem mình có quen hay không, chỉ thầm nghĩ, Nam đã mất 6 năm, nhóm bạn học đến giờ vẫn nhớ và đến thắp cho bác gái nén hương, cũng là điều đáng trân trọng sau, kèn trống ngừng cả, hết chương trình phúng viếng rồi, người nhà và đội kèn trống mới nghỉ ăn cơm. Đám ma ở quê vẫn giữ tục lệ mời cơm như vậy, thật sự là rất khó nói thành lời. Người nhà thì đương nhiên là phải ăn rồi, nhưng còn khách khứa, nếu không phải là ở từ nơi quá xa đến, chắc chả ai nhận lời dù có đói cỡ nào đi chăng nữa. Thật lòng mà nói thì cỗ đám ma vẫn là một điều gì đó rất khó nuốt vào đỡ Thương dậy, vốn đang ngồi vật vã trên đám rơm bên quan tài. Cô nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn, không nói một lời nào, và dường như còn có ý hẩy tôi ra. Tôi lặng lẽ đi theo sau, chỉ lo cô đang đi mà bất giác ngất xuống. Nhưng không, cô đi nhanh, đi dứt khoát một lèo xuống đến sân sau đã bày sẵn mấy bàn Chương, với chất giọng của một cựu chiến binh, hào sảng giới thiệu- Đây là thằng Cháu Tèo, sếp của cái Thương. Cháu nó có về thăm nhà mấy lần rồi mà chắc ở đây mới có tôi gặp thôi. Nghe đâu hai đứa nó cũng đang tìm hiểu nhau thì phải. Mà thôi, cháu nó có lòng về với gia đình lo việc của Thím. Các ông, các bác, các anh em chăm nó cháu nó tý đi. Ui dời, mấy thằng thanh niên này mời rượu anh Tèo đi bác xem trong hoàn cảnh ấy cũng không biết nói gì hơn ngoài gãi đầu gãi tai, cầm chai lên ra chén cho tràn ly rồi mời từ ông lớn ông bé, bác lớn bác bé, anh lớn anh bé. Gì chứ mấy cái trò uống rượu này tôi cân ngồi ở mâm cuối góc sân, ăn rất nhanh rồi lững thững rời mâm, quay vào trong nhà, lại ngồi cạnh linh cữu mẹ. Tôi cũng cố xong để đứng dậy vào với Thương nhưng sau khi một số vỏ chai nhựa được vứt lăn lóc dưới bàn ăn thì việc rời đi là một điều tương đối khó. Ở những cái đám thế này, thường là lai rai đến nửa đêm hoặc thậm chí uống rượu trắng đêm tới sáng, đằng nào cũng sẵn mồi nhậu là mấy cái chân gà luộc hay ít lòng quá 12h khuya, mâm cỗ mới có vẻ tan. Tôi đi qua trước sân, nhìn di ảnh và bỗng ứa nước mắt. Người mẹ thứ hai của tôi đang cười với tôi thật tươi, nhưng ánh mắt có phần trách móc. Phải chăng mẹ ở thế giới bên kia đã biết hết mọi chuyện? Thắp xong một nén hương thơm, mắt tôi nhòa đi, không vào với Thương nữa mà bỏ ra ngoài ngõ, ngồi ở ghế đá bên bờ mương nhỏ. Châm một điếu thuốc hít một hơi dài, nghĩ vẩn vơ, mẹ Thương mất cũng vào tầm giờ này đêm qua, sau một trân ho dai dẳng suốt từ tối. Lúc đấy có khi tôi đang ở với Thương... 5 rưỡi sáng tôi giật mình tỉnh dậy bởi tiếng kèn trống bắt đầu đánh vang, và không nhớ đêm qua mình đã vào giường ngủ như thế nào. Thương đang quỳ phục ở dưới sân trước bàn thờ di ảnh để làm cái nghi lễ gọi là "Cúng cơm". Ông thầy mo đọc ê a cái gì chả rõ thành tiếng nữa rồi liên tục ra hiệu cho Thương vái lạy. Thương đôi mắt vô hồn, ráo hoảnh, làm theo lời ông thầy như một cái sáng, đoàn phúng viếng của xã, bao gồm HĐND, Hội người cao tuổi, Hội Phụ nữ, Hội Cựu chiến binh vào cử hành. Tôi không còn mỹ từ nào để khen cho màn phúng viếng này nữa. Đội hình đội ngũ, tác phong đều rất chuẩn chỉ, trang nghiêm, tuyệt vời, cứ như thể các bác này được đào tạo để đi đám ma này xong việc cũng là lúc đưa linh cữu ra xe tang. Đến lúc này tôi mới thấy Thương khóc thé lên, quỵ xuống gần như ngất. Hai người đỡ hai bên để cô lê từng bước theo chiếc xe chở linh cữu chậm chậm băng ra ngoài đồng. Cả thảy tôi thấy có 3 lần Thương khóc. Một là khi ở Sa Pa cô giận tôi, hai là khi Thương kể với tôi về tình trạng bệnh của mẹ, và lần thứ ba là lần này. Còn mọi lúc khác, ánh mắt cô đều ráo hoảnh, ngây thơ, trong sáng, vô cũng khóc từ lúc nào, và không thể nhớ là mình đã khóc bao nhiêu lần. Tôi vốn là kẻ mau nước mắt.
Chap 6 Đổi gió Tôi gặp Thúy Anh vào một buổi chiều Thứ 7. Lẽ ra hôm ấy theo lịch là gặp Hoàng Ánh mới phải. Nhưng tôi không thể nào liên lạc được với em. Kể từ hôm gặp nhau để quên kẹp tóc, và có nhắn tin zalo trong hai ngày tiếp sau, kể từ ngày thứ 3 tôi đã mất liên lạc với Hoàng Ánh hoàn toàn. Không một lời từ biệt. Tôi không hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra nữa. Em đi đâu? Em bỏ nghề hay có chuyện gì? Sao em không nói gì với tôi?? Những ngày đầu tôi còn vào web gáo gọi để ngóng bình luận từ các đồng dâm xem có tin tức gì mới về em không. Những ngày sau, bài đăng bị khóa. Có lẽ em chuẩn bị được list vào danh sách “Hàng tạm nghỉ”. Tôi đi gặp Thúy Anh không hẳn vì “bấn”. Tôi muốn qua Thúy Anh để hỏi chuyện về Hoàng Ánh. Hai em cùng làm chung một nhà nghỉ, cùng một thằng chủ quản lý. Rất có thể biết được chút tin tức gì đó của nhau. Gặp Thúy Anh tôi có 2 mục đích rất rõ. 1, Xoạc. 2, hỏi thăm thông tin về Hoàng Ánh. Mục đích số 1 hoàn thành mỹ mãn. Số 2 thì không thành công lắm. Đúng như những lời mà Hoàng Ánh từng kể. Thúy Anh đẹp lắm, nó là đứa đẹp nhất trong số tiếp viên làm ở cái nhà nghỉ XXX này. Vú nó to lắm. Da nó trắng mịn lắm. Mông nó mẩy lắm. Bướm nó hồng hào lắm. Tất cả những gì Hoàng Ánh từng kể đều đúng những gì như tận mắt tôi đã thị dâm. Và tôi chợt cười nhạt khi lời nói vu vơ của mình hôm nào cũng đã vô tình trở thành sự thật. Tôi từng nói với Hoàng Ánh là “để hôm nào anh đi gặp Thúy Anh xem có đúng như em kể không”. Tôi còn nhớ em ý đã vùng vằng không cho tôi đi. Tôi cũng chưa hề có ý định đó, chỉ là nói đùa thôi. Nó chỉ trở thành sự thật khi suốt 10 ngày liền tôi không thể liên lạc được với em… Thúy Anh bước vào phòng với một phong thái hết sức nhẹ nhàng. Em mặc một chiếc váy màu hồng rất nhạt, bó sát, bên ngoài khoác một chiếc jacket có mũ. Nhìn em thật trẻ trung, cá tính, năng động, đúng với tuổi 20 của em. Thúy Anh sinh năm 98, kém Hoàng Ánh tới gần 1 giáp lận! Tuổi Hổ. Thấy bảo con gái tuổi Hổ thì có tướng số sát chồng. Tôi cũng đã trải qua vài mối tình với các em 98 và đều tan vỡ, chiêm nghiệm thấy có vẻ đúng. Nhưng tôi không hiểu xinh đẹp, dịu dàng nhẹ nhàng như Thúy Anh thì làm sao mà sát chống được Ở Thúy Anh có một nét gì đó thật kiêu sa, giống như kiểu xuất thân từ thành phố, rất khác với Hoàng Ánh. Cả hai đều xinh đẹp, hiền dịu, trắng trẻo, nhìn rất sáng sủa; nhưng ở Hoàng Ánh tôi thấy toát lên vẻ chân chất, chất phác, bình dị của người xuất thân nông thôn. Cảm giác ấy càng có lý khi tôi lột chiếc áo của Thúy Anh ra. Một con phượng rất to được săm trổ tỉ mỉ công phu chiếm hết gần nửa lưng. Ở bài đăng trên web không hề có cái hình săm này. Thằng bánh đã photoshop xóa đi kẻo có người thân quen nhận ra em đang làm nghề gái gọi. Săm trổ là thế, Thúy Anh vẫn cư xử hết sức điềm đạm, nhẹ nhàng, không một chút gì là hổ báo cáo chồn cả. Dù vậy, khi về nhà xem lại thước phim quay lén, tôi vẫn thấy mình thất lép vế trước hot girl săm trổ. Thúy Anh làm rất bài bản. Bước 1, em và tôi ôm ấp vuốt ve nhau. Bước 2, em bắt đầu hôn lên khắp mọi chỗ trên thân thể tôi. Từ vành tai, cổ, vú, cẳng tay, bụng, đùi, ngón chân, WC liếm lỗ nhị, và quan trọng nhất là blowjob. Em liếm láp mút mát từ bìu, dùng lưỡi đá qua đá lại hai viên bi trước khi ngậm lút cán và thụt ra thụt vào và dùng lưỡi rê rê trên đầu khác. Em làm chuyên nghiệp đến nỗi khi tôi định giãy vì sợ out, em ghì lại bảo anh cứ nằm yên để em làm cho anh. Chứng kiến màn liếm láp vô cùng điệu nghệ ấy, tôi đã bỏ qua mất 1 service mà em cũng cam kết phục vụ. Đó là hôn môi. Phải chi lúc đầu vào làm 1 màn hôn hít đá lưỡi cũng được vì em quá xinh. Nhưng sau khi em liếm đít và mút chim tôi thế tôi chẳng dám nữa. Cứ thấy ghê ghê bỏ mẹ. Bước 3, Em hỏi anh có muốn khám phá em chút không, tôi lập tức gật đầu có, có chứ. Đầu tiên tôi cũng hít hà cổ em, rồi xuống vú. Một bên vú bị tay tôi bóp, bên còn lại thì bị tôi dùng miệng nghịch. Tôi đá lưỡi lia lia quanh đầu vú. Nó bé như hạt đỗ và hồng hào thơm phức. Xong 1 tay tôi bắt đầu luồn xuống háng, vuốt ve mân mê ngoài cửa hang rồi sọc thẳng vào trong. Tôi thấy em rên khe khẽ và sau đó thì nhăn nhó nói với tôi bằng một giọng điệu không thể tội nghiệp hơn – Anh ơi! ….. Đau em….a á á Vậy là tôi không dùng tay nữa mà di chuyển xuống định dùng miệng. Tôi thơm lên khu vực xung quanh, cốt để kiểm tra xem bím có mùi gì không ấy mà hehe. Cảm thấy thật thơm tho tôi bắt đầu đưa mồm ra hút chùn chụt rồi lưỡi vê vê từ ngoài vào trong. Có vẻ em phê quá hay sao, vừa rên ư ử vừa lấy tay túm lấy tóc tôi ấn ghì vào bướm. Thấy nước nôi cũng khá khá rồi tôi ngừng vét máng để xoạc. Carlos Tevez hôm nay đá với đối thủ mới, và nói chung là hoàn thành nhiệm vụ. Đến đoạn này quan trọng. Chơi trần hay chơi bao? Liệu chơi trần em ý có cho không? Quả bướm hồng hào ngon lành kia mà được chơi trần xuất trong thì bao phê. Tôi mới nghĩ đến thế thôi, chim định cạ cạ vào bướm em thì em quắp chặt chân lại không cho tôi vào thêm, vừa lấy tay xé vỏ bao cái roạc, rồi rất nhanh ngồi dậy đeo bao vào cho tôi. Tôi bảo cho thằng cu anh đầu trần lia lia em mấy phát. Em nó khẽ lườm một cái rồi bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng và yêu thương, bảo, không anh, an toàn là trên hết. Dù bị cự tuyệt nhưng nghe những lời ấy tôi hết sức vừa lòng. Từ truyền thống chuyển sang cưỡi ngữa rồi doggy và out. Một buổi check tôi thấy hài lòng với số tiền 400k bỏ ra. Trở về nhau sau chuyến đi check hàng mới, tôi có đôi chút quên đi Hoàng Ánh vì sự tuyệt vời mà Thúy Anh mang lại. Tôi tặc lưỡi, nếu Hoàng Ánh nghỉ hẳn, thì chuyển qua Thúy Anh làm hàng ruột vậy. Vụ chơi trần thì có thể dụ dần dần. Tuy không được tình cảm như Hoàng Ánh nhưng có lẽ cũng là tốt thứ hai trong những em hàng tôi từng check. Thôi ăn mứt rồi T ơi. Mải xoạc quá quên cmn mất 1 trong 2 mục đích chính rồi. Sau chuyến check Thúy Anh về, tôi vẫn không hề có thêm một thông tin nào về Hoàng Ánh cả. Tối hôm ấy về tôi lại lấy chiếc kẹp tóc ra ngắm. Một cảm giác hụt hãng vô cùng! *Tinh tinh* Một tin nhắn từ zalo đến vào lúc nửa đêm. – Anh à, em mới ở quê xuống nè hihi. Mai anh qua gặp em đi! WTF!! Là tin nhắn của Ngọc Nhi. Tôi lưu tên em trong danh bạ là Ngọc Nhi. Ôi em đây rồi! Em đã ở đâu suốt quãng thời gian qua??Click vào quảng cáo bên dưới ủng hộ mình nha. đừng tắt quảng cáo liền nhé Bạn đang đọc truyện voz hay trên web Botruyen.
Chapter 28 Vị khách có mời Sáng sớm hôm ấy, Ngọc đã í ới gọi tôi – Anh Tèo! Anh Tèo! Qua chơi với em, em kể cho chuyện này hay cực. – Chuyện gì. Hừm. Kể luôn đi lại còn – Không. Chuyện hay lắm. Em phải ôm anh mới kể được – Nhưng mà… Nay anh đuối lắm em ơi. Không làm ăn được gì đâu – Ai bắt anh làm gì đâu, chỉ cần ôm em và nghe kể chuyện thôi – Thật nhá! – Thật! – Thế đứa nào đè đứa còn lại ra xoạc làm chó nhé. – Rồi rồi. Khổ lắm. Sang ngay đi nhé. – Được. 15p nữa… Tôi chạy một mạch sang Nhà nghỉ XXX với một nụ cười tủm tỉm trên môi, dù hôm qua thức khuya nghĩ ngợi linh tinh quá mệt. Và cũng mới hôm qua thôi vừa làm trận với Thương xong, còn chưa hồi sức. Tiếng ve kêu râm ran những ngày giữa tháng Năm. Trời không nắng, nhưng hơi oi, những đám mây nặng trịch như trực mưa xuống. Thời tiết không lấy gì làm đẹp nhưng không đủ xấu khiến tôi giảm được chút nào nụ cười trên môi. Tôi đang háo hức đợi một câu chuyện thú vị từ Ngọc. Tôi trần truống nằm đợi, thấy hơi lâu, bèn mở web lên xem cho đỡ chán. Tôi vào bài em Mai Mai hôm nọ đọc review coi sao. Thấy bộ ảnh cũng xinh xắn nhưng không quá ấn tượng, ít ra chưa đủ ấn tượng để tôi phải bốc ngay máy lên alo set kèo như từng với Ngọc và Thương, nhưng tôi nghĩ đây chỉ còn là vấn đề thời gian. Tôi linh cảm rằng không lâu nữa sẽ xuất hiện một cô gái nữa để tôi xoạc; hơn nửa năm rồi tôi chỉ xoạc có hai người kia, và người thứ ba này, tôi chưa nghĩ ra ai khác ngoài em Mai. Vụ gặp hụt hôm nọ rất có thể là cái duyên, và khi theo dõi bài đăng của Mai tôi càng có cơ sở để tin vào linh cảm ấy. Mai mình dây, thon thả cũng dạng như Ngọc và Thương, tóc dài, da trắng, má đồng tiền, cười duyên, nói chuyện nhẹ nhàng, mông đít bóp thích. Chính tay tôi đã được kiểm nghiệm rồi. Về cung cách phục vụ thì thấy anh em đi trước khen ngợi hết lời, dẫu rằng tôi biết chỉ nên tin 50% vào chỗ đó. Lướt lướt và kéo đến tấm ảnh cuối cùng, chim tôi đã dựng ngược lên, giật giật như khi xuất tinh. Mai lõa lồ nằm trên giường, dạng chân để thấy rõ con bướm thật lắm lông, hai tay tự bóp vú, đầu thì ngắc sang 1 bên, tiếc là thằng bánh lại che mặt mất… Cạch! Cạch! Cạch! Ngọc gõ vừa và tự mở cửa vào. Tôi vốn chẳng bao giờ chốt cửa cả. Cô cười tươi roi rói và cất cao giọng hát “… Anh chỉ đến bên em lúc buồn Vậy những ngày vui anh ở nơi đâu Anh chỉ đến bên em lúc say Vì hết say anh đâu ở đây..?” – Hết say anh vẫn đang ở đây với em đây còn gì? – Hihi anh đâu phải người trong bài hát đâu? Mà đã bảo không xoạc rồi còn gì. Sao đã cởi truồng sẵn sàng thế kia? – Nó cửng chơi vậy thôi chứ không xoạc đâu – A kinh Tèo dạo này ghê quá ha Ngọc vừa nói vừa cởi quần áo rồi chui tọt lên giường, kéo chăn lên đắp, rúc vào nách tôi ngửi một cách đầy sảng khoái. – Thơm ghê. Bảo anh bao lần mà anh chẳng tặng em một chai sữa tắm mùi của anh nhỉ. Thế em xin người khác vậy – Rồi rồi. Lần sau anh mang cho. Chuyện gì kể đi xem nào. Chuyện gì mà phải vừa ôm mới vừa kể được chứ. Lắm trò thật! – Cứ từ đã nào. Vội gì. 10h em mới đi làm cơ mà. Để em ngửi tý đã. Ngọc lại càng ôm chặt và rúc sâu vào nách tôi hơn, tay lần lần xuống nắn chim tôi. Tôi kiên định nằm im, như đã hứa, không xoạc là không xoạc! – Gì? – Tôi quay sang hỏi Ngọc khi thấy cô như chủ động làm tới, chưa có gì mà đã rên rỉ khiến tôi kích thích lắm rồi nhưng cố nhịn. – Đã bảo không rồi mà. Em định nói với anh điều gì thì nói đi Ngọc chồm người nằm đè lên tôi, mắt nhìn long lanh. – Gâu gâu – Cái đéo gì thế haha … – Em làm Cún nhé hihi – Bố khỉ… Làm đi Thế là cô liền bắt đầu hôn tôi, hôn môi hôn má; đoạn cắn dái tai, hôn cổ, hôn ti, hôn bụng, hôn tay, hôn đùi, hôn… khắp người… Chỗ cuối cùng cô hôn chính chẳng phải đâu khác chính là con chim. Cô phải lấy khăn lau lại rồi mới dám ngậm lút vì cô bảo anh ra nhiều nhờn quá. Tôi không nói gì, chỉ nằm im trong tư thế ngửa. Thổi kèn xong rồi, cô trườn lên ngồi trên bụng tôi, day day, mắt nhìn say đắm – Vét cho em nhé Tôi không nói gì, vòng tay ra sau mông cô, đủn lên để cô gần như ngồi trên mặt tôi. Con bướm với bộ lông đen xì, xồm xoàm và hình xăm con hổ giờ chỉ còn cách môi tôi có 1 cm. Tôi đưa lưỡi ra liếm liếm, ngoáy ngoáy, rồi mút kêu chùn chụt. Ngọc rên khe khẽ, to dần, to vãi! Tôi ngộp thở quá, vỗ đùi cô ra hiệu ngừng thôi. Cô tụt xuống, từ cầm chim ấn vào, luôn phiên nhau, hết động tác nhấp rồi đến động tác day. Khi cô day hùng hục, thở phì phò, hai tay thì bóp vú tôi đau điếng. Tôi cảm thấy cũng không chịu được nữa, hơi nhồm người dậy, hợp tác cùng em. – Ôi! Anh ơi! Ư ư ứ Á a a …. – Xen lẫn là tiếng thở không thể to hơn Tôi hiếm khi xuất trong tư thế cưỡi ngựa vì bị mất phần chủ động, nhưng lần này thì thua rồi. Cô nằm rạp xuống, đè lên người tôi, nằm im thin thít. Chắc pha làm tình chủ động hoàn toàn vừa rồi đã khiến cô quá mệt… – Sao em làm thế với anh? – Làm gì? – Xoạc ý. Đã thống nhất là không rồi còn gì. Em vắt kiệt hết sức anh rồi – Hihi… Tại anh chứ – Rõ ràng là em hiếp anh, còn đổ lỗi cho anh à – Ai bảo chưa gì đã tồng ngồng, lại còn thơm ơi là thơm, ai mà chịu được. Với em nhận là Cún ngay từ đầu rồi còn gì. Hihi Tôi vỗ đét mông cô một cái, quát “Dậy!”, tỏ vẻ giận dỗi lắm, nhưng lòng thì cũng sướng bỏ mẹ ra. Tôi bế cô vào buồng tắm, bật vòi sen, ôm nhau, đụng chạm thân thể nhau dưới những tia nước ấm nóng hôi hổi. Nước hơi nóng, vết sẹo chìm dưới hình xăm bông hoa trên cánh tay trái bỗng hằn hẳn lên, gợi nhắc tôi về những ngày gian khó của Ngọc. Tôi ôm em trìu mến… – Em bảo gặp anh có chuyện muốn kể chỉ là chuyện con chó thôi à – Đâu, hâm à. Ra giường ôm rồi em kể cho, vừa giờ là khởi động cho nóng người thôi ý. Tại vì chuyện này… nó rất hồi hộp… Ngọc nằm ôm tôi và bắt đầu kể. – Anh ơi… lão Jony rủ em đi chơi đấy. Lão bảo ngày kia sẽ xuống Hà Nội đón em đi chơi cùng một ngày. – Vãi! Em nhận lời rồi à – Vâng. Thì lão có thiện chí thế em chả nhẽ lại chối – Nghỉ hẳn một ngày để đi chơi với lão luôn? – Vâng hihi – Thế nhỡ anh nhớ em quá muốn gặp em thì sao – Thôi mà. Rồi hôm sau em bù – Hay cho anh đi chơi ké với. Dù gì anh với ổng cũng gặp nhau rồi còn gì – Hâm à. Chuyện riêng tư của người ta. Tèo thật vô duyên. Chắc em chỉ đi chơi đến lưng chiều thôi. Em báo chủ nghỉ cả ngày rồi. Nếu không mệt tối em sẽ lại gặp anh rồi kể anh nghe Tôi như thể thấy có dòng máu chảy rừng rực trong người, như ghen, nhưng tự nhủ, ok Tèo, chẳng phải chính mày cũng muốn thế còn gì. – Thôi. Chuyện của em anh chẳng muốn giây vào đâu – Ơ kìa. Em muốn tâm sự với anh mà. Em làm gì còn ai để tâm sự đâu. Anh vẫn bảo coi em như bạn mà. – Thôi được rồi. Thế em cứ đi chơi đi rồi có gì về kể anh. – Vâng. Mà lão này trước thấy thô thô khùng khùng thế mà hôm qua gọi em nói chuyện dễ thương lắm nhé. Còn xin lỗi các thứ rồi bảo hôm sau xuống sẽ mang cả điện thoại cho em nữa. Lão bảo mua rồi nhưng bận chưa gửi em được. – Thế tốt quá còn gì. Quẳng con Oppo ghẻ này đi dùng iPhone X cho nó chất. Lão giàu thế chắc phải cho em cái điện thoại xịn lắm – Em chẳng quan tâm điện thoại gì đâu, chỉ là cuối cùng thì anh ấy cũng thực hiện lời hứa. Hihi – Mừng cho em nhé. Tự nhiên anh thấy ghen ghen huhu – Thôi nào thôi nào. Tèo ngoan. Mình vẫn cặp bồ được mà hihi…. Đúng 10h Ngọc có khách, cô vội vàng trở dậy mặc quần áo rồi chào tôi chạy biến đi, dù có thế nào cũng không chịu cầm tiền, bảo là em rủ anh mà, em phải cảm ơn anh nữa mới phải, đã đến cho em xoạc lại còn nghe em tâm sự. Tôi cũng chẳng lấy gì làm áy náy, vì có nhiều cách để bù đắp cho cô, và thật sự thì, với Ngọc và Thương, việc không trả tiền với tôi cũng trở nên khá quen thuộc rồi. Dân trong nghề gọi là “địt free”, và lên án gay gắt kiểu hành xử như vậy, luôn cho rằng đó là các gã dẻo mỏ, dụ dỗ kết thân với phò để lợi dụng. Tôi thì đúng là địt free thật, nhưng chân thành, và luôn tự nhắc mình, không bao giờ để các em chịu thiệt. Dẫu sao thì vài đồng đi chơi gái, tôi không thiếu và không tiếc. Tôi nghĩ lại chuyện của Ngọc, hậm hực, nhưng cười nhạt một cái, tự hỏi, không biết lão Jony sẽ làm gì trong 1 ngày để chinh phục trái tim Ngọc, dù tôi linh cảm lão đã thành công 30% rồi, khi chứng kiến sự háo hức vừa rồi của cô. Tôi mở lại điện thoại, đọc tiếp bài của Mai… Ồ, lắm khách thương nhớ phết chứ đùa. Hẳn cô này cũng có chút đặc biệt…. Hai ngày trải qua êm đềm không có biến động gì. Tôi không nói chuyện thêm với Ngọc câu nào, cũng chẳng nghĩ gì đến Mai, chỉ hỏi thăm Thương đôi chút và có gọi điện lại cho mẹ Thương một lần. Bà bảo thuốc uống sắp hết rồi, và kêu dạo này công việc bận hay sao mà cái Thương nó ít gọi về cho bác quá. Tôi đáp vâng ạ. Chiều muộn ngày thứ ba, Ngọc lại gọi tôi, bảo – Anh Tèo! Anh Tèo! Tối rảnh không qua chơi với em em kể cho chuyện này hay cực hihi – Chuyện hôm nay đi chơi với anh Jony chứ gì? – Vâng hihi – Thế có xoạc không hay chỉ kể chuyện? – Hihi hên xui – Giá chốt được thì tốt. Vì nếu không ấy ấy ấy thì hẹn Café đi cho khỏi táy máy hehe – Thế chốt có nhé. Anh qua Nhà nghỉ ấy – Nỡm. 8h nhé 8h tôi qua, Ngọc cũng đến ngay. – Xoạc trước hay kể chuyện trước? – Tùy em. Hay vừa kể vừa xoạc đi, cho nhanh. Hehe Ngọc lườm yêu tôi một cái rồi bắt đầu rúc vào nách như mọi khi. – Sáng em hẹn ổng ở cổng công viên Cầu Giấy, bảo là hôm nay xin nghỉ làm. Lúc đến nơi thì ổng đã đợi sẵn rồi, còn trách sao không bảo anh đón ở nhà luôn còn mất công đi taxi ra đây. Hihi. Em bảo ở trọ cùng với mấy người nữa không tiện. – Thế mà không hẹn lão qua nhà nghỉ đón cho máu hehe, xong vào làm luôn 1 cuốc rồi đi chơi đâu thì đi – Chết chết, ai lại thế. Em vẫn nói với lão là bán hàng cho công ty mỹ phẩm hihi – Thế xong sao nữa. Lão chở em đi đâu? – Đâu. Em vào xe cái lão nắm tay luôn bảo nhớ em quá chứ. Em tưởng anh Tèo nhập vào lão. Chưa bao giờ em thấy lão như thế luôn. Bình thường cứ cười hố hố – Vãi nhỉ. Cầm tay xong có hôn hít gì không? Như anh với em đây này. Tôi chồm lên, hai tay bóp vú và hôn cô khí thế. – Không. Lịch sự lắm. Ai như anh. Lão lái xe bằng 1 tay, 1 tay nắm tay em, rồi đi chầm chậm… – Em tả nhanh đến đoạn cảnh nóng xem nào? – Cứ bình tĩnh đi đâu mà vội. Đây như này,… Jony đến rõ sớm và đợi Ngọc, ăn mặc bảnh bao, giày đen, sơ mi trắng đóng thùng, nom như thanh niên 30 tuổi. Lão đứng tựa lưng vào con Lexus bạc tỉ, buông nạng bỏ vào trong xe, nom như tài tử Âu Mỹ, theo lời Ngọc kể là thế. Cũng phải thôi, dáng người to con, râu quai nón, lại thêm combo quần âu sơ mi đóng thùng và quả xe xịn nữa thì em nào chả mê. Lão còn cầm sẵn một bông hoa, tặng Ngọc ngay khi Ngọc bước ra khỏi taxi tiến về phía lão. Và hai người lên xe, lão lái bằng một tay, tay kia cầm tay Ngọc, đi chậm chậm về phía Keangnam. Ngọc vẫn tiếp tục kể, còn tôi thì vừa lắng nghe, vừa xoa xoa, kích thích vùng bướm. Thì ra lão đưa Ngọc vào Lotte xem phim. Lão cũng khéo chọn trước, chả biết phim mẹ gì mà tâm lý tình cảm ấy, cũng có tý cảnh nóng nhưng lại kiểu Sad Ending như mô tuýp truyện trên Voz, Ngọc xem xong khóc thút thít gục vào vai lão. Hết phim thì đi ăn trưa ở nhà hàng ngay trong đấy luôn, và… vào nhà nghỉ! Lão hỏi Ngọc có biết chỗ nào kín đáo không, Ngọc lắc đầu ngoay ngoảy bào không biết, kiểu như gái còn trinh lần đầu bị bạn trai dụ đi nhà nghỉ vậy. Lão lái xe vòng vèo xuống tận Hà Đông để tìm một chỗ nho nhỏ, kín kín rồi cùng Ngọc vào. Lúc cởi áo ra thấy cái thân hình phì nhiêu của lão là Ngọc đã chán rồi, bụng thì phưỡn phệ, chân thì chưa bình phục, chim thì ngắn có 1 mẩu, may mà người ngợm cũng thơm tho chứ không hôi hôi như bao lần gặp trước. Lão chủ động hôn và thực hiện combo bóp vú và sờ bướm. Trong lúc này, tôi đã kịp đưa chim vào lồn Ngọc và bắt đầu thụt ra thụt vào nhè nhẹ, và Ngọc thì vẫn vừa kể vửa rên thật khẽ Đoạn lão nằm kềnh ra, cầm tay Ngọc đưa xuống chim lão. Ngọc ngại ngùng làm theo giống như thể lâu lắm mới nhìn thấy chim một ai đó. Cô bắt đầu động tác handjob, sóc sóc, lắc lắc,… Bỗng lão Jony rên lên một tiếng và cố nhổm đầu dậy, nhấp mông nhưng không được vì vẫn còn đau. Ngọc không để ý và cũng không ngờ lão ra nhanh thế nên hốt hoảng buông con chim ra, nó ngóc lên theo hướng 12h và phọt lên khắp người lão, có tia còn phụt lên cả mặt. Khi ấy cô bụm miệng cười, và lúc kể cho tôi cô cũng cười thành tiếng. Tôi thì bắt đầu nhấp mạnh hơn để cô không cười được nữa mà chuyển thành tiếng rên và gào thét – Ôi! Em sướng quá anh ơi! Anh Tèo ơi! Anh địt em mạnh nữa lên! A ! A ! A! Vụ vừa phải tưởng tượng chuyện xoạc của lão kia cộng với sự phối hợp của Ngọc khiến tôi cũng chẳng trụ được lâu như kỳ vọng. Ngọc kể đến đoạn lão kia xuất xong thì tôi cũng bắn ra tung tóe, nhưng bắn chuẩn vào trong, không bị ra ngoài. – Làm với anh thích thật đấy, không như với anh Jony hihi – Thế xong lão kia xuất thì có cụt hứng không? – Không. Em cũng phải giả bộ tý chứ. Em bảo là “Ôi anh ơi! Em phê quá!”. Anh ý tưởng thật nên kéo em xuống nằm cùng, chẳng buồn dậy tắm với rửa mặt. Mà xong đến đoạn tắm cho anh ý cũng mệt. Chân kia không được chạm vào nước nên cứ phải dạng dạng ra để em té từng tý nước một rồi lau cho. Loạng quạng nửa tiếng mới xong. Biết thế em đếch cho xoạc nữa. Đợi lúc nào chân tay lành lặn hẳn rồi tính. – Em nói thế mà lão cũng tin nhỉ, đã kịp làm gì đâu mà em kêu sướng haha. Mà em cũng khéo giả vờ cơ. Không biết với anh là sướng thật hay trêu nữa – Thật chứ trêu gì. Anh cứ chơi trần thế ai mà không sướng cho được. Đúng thật. Kể cả sau này em có lấy Jony chắc vẫn phải cặp bồ với anh mất, không thì làm sao chịu được. – Kinh. Đã tính chuyện cưới luôn rồi – Thì nói thế. Chưa biết được. – Thế xoạc xong rồi đi đâu nữa? – Ảnh chở em đi mua quần áo. Cũng chẳng biết lựa gì nên lấy đại hai cái váy cho anh ý vui. Xong mãi gần lúc về ảnh mới lấy trong xe cái điện thoại ra. Loại gì em cũng chẳng biết. iPhone 8 sao ấy. Em mới cầm vậy chứ dùng chẳng quen, khéo lại cho thằng em thôi. Mà lo quá, anh ý bảo có điện thoại mới rồi sẽ chăm gọi video. Em chưa biết tính sao. – Thôi, phen này em tèo rồi haha Tôi bật cười vì câu chuyện hài hước của Ngọc với lão Jony, cảm thấy phong cách tán gái của lão vẫn có chút gì đó dị dị dù đã qua một đời vợ và có hai đứa con lớn tướng. Và Ngọc thì cũng có vẻ ngô nghê. Có lẽ phụ nữ khi yêu thì đều trở nên như vậy, chẳng giống thường ngày tẹo nào, lập trường vững vàng, ý chí kiên định, cũng chẳng giống như người từng trải, có chồng có con, và làm đủ mọi thứ nghề trên đời. 9h tối, tôi còn đang ôm Ngọc chưa muốn về vì ra ngoài giờ này vẫn rất oi, đang tính hay là qua đêm luôn, thì có chuông điện thoại ò í e của Ngọc. là Jony gọi. – A lô chồng à. Anh về đến nơi chưa, có mệt không? Tôi nằm ghé sát Ngọc nên có thể nghe được cả tiếng lão trả lời trong điện thoại. – Anh về được một lúc rồi, vừa ăn tối lau người xong. Vợ nhớ lấy điện thoại ra dùng để mai chồng còn gọi Zalo thấy mặt vợ nhé. Mặc cả cái váy lúc chiều mua nữa cho chồng ngắm. – Được rồi. Để mai em lấy ra tập dùng. Chồng đi ngủ sớm đi nhé. – Cảm ơn vợ hôm nay đã đi chơi với chồng nhé. Chồng vui lắm. – Vợ phải cảm ơn chồng chứ. Mua cho vợ bao nhiêu thứ – Được rồi. Vợ thích gì cứ bảo chồng nhé. Chồng sẽ cố gắng mua cho vợ – Vâng ạ. Chồng đi ngủ sớm đi cho khỏe. Bảo cậu làm vừa vừa thôi nhé. Vợ thấy nó dạo này gầy hơn nhiều rồi ý – Vợ yên tâm. Chồng không để cậu phải vất vả đâu – Ok chồng, đi ngủ nhé. – Chúc vợ ngủ ngon. Tôi nằm nghe câu chuyện mà thấy sến vãi đái, cứ như bọn sinh viên chim chuột nhau. Vợ vợ chồng chồng thật mệt mỏi. Tôi cũng thật khó lý giải cho Ngọc, nếu nảy sinh tình cảm với lão kia rồi, mà còn nằm ôm tôi được như thế. Tôi đưa tay lên bóp vú và hôn vào cổ. Cô cũng nhiệt tình hưởng ứng lại. Chúng tôi quắp nhau thật chặt, tính làm thêm shot nữa, mà tôi có điện thoại đổ chuông suốt, tắt máy chẳng nghe nhưng cảm thấy như bị quấy rồi. Thôi, chả xoạc nữa. Cũng mệt rồi. Hai nháy cũng chẳng sung sướng gì. Tôi mặc quần áo ra về dù Ngọc cứ giữ lại qua đêm cùng. Tôi ra ban công, châm một điếu thuốc để nó tự cháy, lặng lẽ bấm gọi lại số vừa nãy gọi nhỡ – A lô. Anh Jony nãy gọi em à? – Tôi gọi chú không thấy bắt máy. Cảm ơn chú nhé. Hôm nay tôi gặp Ngọc rồi. Và cũng nhờ chú bày mưu cho mà thành công lắm. Khi nào tôi xuống Hà Nội sẽ mời chú một bữa cảm ơn, hoặc nếu có dịp ra Quảng Ninh thì gọi tôi nhé. – Chúc mừng anh nhé. Nay em vừa đi nhậu với bạn về, cũng hơi mệt. Em đi ngủ đây. Cần giúp gì thì cứ bảo em. – Ok, cảm ơn chú!
không nghe cave kể chuyện