lắm lúc trong đời người ta nói với nhau rằng

Gia đình hạnh phúc của hai nghệ sĩ. NSƯT Đới Anh Quân sinh năm 1977, hơn vợ 10 tuổi. - Làm chung nhà hát nhưng chưa từng đóng phim truyền hình với nhau, anh và vợ có ý định đóng cùng nhau hay ở chung nhà, chung nhà hát là đủ lắm rồi nên không muốn xuất hiện cùng nhau trên phim CUỘC SỐNG ĐÔI LÚC LẮM NHỮNG BỘN BỀ. <++> Những lời nói giỏi về cuộc sống mệt nhọc mỏi với bộn bề xúc cảm, là cách để các bạn vượt qua rất nhiều trở ngại, stress trong cuộc sống thường ngày. Những câu nói tốt về cuộc sống đời thường mệt mỏi chứa chan tâm trạng chán nản và bi quan, hy vọng buông xuôi. Lúc trước điện hạ vì cứu ta, vận dụng tư khố, dùng rất nhiều trân quý dược liệu, nghe nói, đó là thiên hậu ngầm cho ngươi dùng để cứu mạng, mà điện hạ dùng ở ta trên người, này phân ân tình thật sự quá lớn, đại Phượng Cửu ngày ngày đêm đêm thời thời Hình ảnh mặt trăng treo trên đầu mũi súng cho ta thấy được người lính không phải lúc nào cũng chỉ là nguy hiểm, lúc nào cũng đối mặt với đạn bom, sự hy sinh, mà cuộc đời của họ còn bắt gặp được những hình ảnh vô cùng lãng mạn, trong sáng đẹp đẽ, thi vị, ngay Mỗi người trong chúng ta đều chỉ sống một lần trong đời. Tôi và bạn, mỗi người là một cá thể riêng biệt nhưng đều có điểm chung duy nhất là chỉ sống có một lần. Đời người ngắn ngủi lắm, có lẽ lúc mình chợt nhận ra thì cũng là lúc sự sống của mình cũng chỉ được tính bằng ngày, bằng giờ, bằng phút, bằng giây. Rencontrer L Amour De Sa Vie. Trang Chu mộng hồ điệpChúng ta đang sống trong đời thực hay trong một giấc mơ?Người biết mình đang mơCái chết chỉ là sự tỉnh dậy’ của giấc ngủ đời sống Có câu nói “Con người sống trong mê”. Rất nhiều người chỉ cho đó là cách nói ví von hình tượng. Biết đâu rằng, khi chúng ta coi hiện thực này là thực tại ghê lắm, thì rất có thể cái thực tại ấy lại chỉ là thực tại trong một giấc mơ. Trang Chu mộng hồ điệp Có một lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa thành một cánh bướm nhẹ bỗng. Ông quên mất bản thân mình mà sung sướng trong thân phận con bướm vỗ cánh bay lượn. Rồi đột nhiên ông tỉnh mộng, thân thể ông ngay đây sao mà nặng nề và không thể nhầm lẫn là Trang Chu. Ông bâng khuâng tự hỏi, là Trang Chu đã mơ mình hóa bướm, hay là cánh bướm đang mơ mình hóa thành Trang Chu? Có một lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa thành một cánh bướm nhẹ bỗng. Ông quên mất bản thân mình mà sung sướng trong thân phận con bướm vỗ cánh bay lượn. Bức tranh “Hoa giáp đồ – Hồ điệp” 14. Ảnh Tài sản công “Trang Chu mộng hồ điệp” – giấc mộng Trang Chu là đoạn văn nổi tiếng kim cổ trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. “Không biết Chu chiêm bao là bướm hay bướm chiêm bao là Chu” gợi mở ra nhiều câu hỏi trong các lĩnh vực triết học tâm thức, triết học ngôn ngữ, và nhận thức luận. Chu chiêm bao hoá thành bướm thì là chuyện bình thường. Nhưng nếu “Bướm chiêm bao là Chu” thì cả cuộc đời phức tạp chỉ nằm trong một giấc mơ của con bướm mà thôi… Chúng ta đang sống trong đời thực hay trong một giấc mơ? Mỗi đêm, chúng ta rơi vào trạng thái mơ và trong lúc mơ, chúng ta không nhận thức được rằng mình đang mơ. Giấc mơ ban đêm của chúng ta được coi là giấc mơ chỉ sau khi chúng ta thức dậy vào buổi sáng. Còn khi đang ở trong nó, mọi thứ đều hết sức chân thật, sống động, hình ảnh sắc nét, âm thanh rõ rệt, mọi cảm xúc, ý nghĩ, hành động không khác gì lúc chúng ta tỉnh táo. Điều kỳ lạ là cuộc đời có đầy đủ đặc tính của một giấc mơ Bạn tin đời là thực giống như khi đang trong giấc ngủ chúng ta tin những gì xảy ra trong giấc mơ là thực. Chỉ khi bạn thức dậy rồi bạn mới biết tất cả chỉ là mơ. Chỉ khi bạn thức dậy rồi bạn mới biết tất cả chỉ là mơ. Bức tranh “Thâm đàm ấn nguyệt” trong Bộ sưu tập tranh số 8 của Từ Minh Nghĩa.Ảnh Từ Minh Nghĩa cung cấp / Epoch Times Bạn nghĩ đời không phải là mơ giống như khi trong giấc ngủ bạn không biết đó là mơ, vì bạn còn đang đắm chìm trong nó. Những sự việc xảy ra trong giấc mơ không theo một trình tự sắp đặt nào mà ta biết trước cũng cuộc đời cũng chẳng bao giờ theo ý chúng ta. Ta không thể kiểm soát giấc mơ, cũng không thể kiểm soát được mọi chuyện xảy ra trong đời. Chúng ta không thể nhận thức được chúng ta chìm vào giấc mơ khi nào, đâu là điểm bắt đầu của nó, cũng giống như chúng ta không biết được điểm bắt đầu của cuộc đời là khi nào. Nhận thức về thời điểm bắt đầu cuộc đời của mỗi người không phải là lúc cất tiếng khóc chào đời mà thường khi ta đã lớn hơn. Chúng ta quên phần lớn giấc mơ của mình cũng giống như chúng ta quên hầu hết những chuyện xảy ra trong đời mình. Chúng ta có rất nhiều giấc mơ, cũng như ta có nhiều kiếp người. Chúng ta không thể nhớ về giấc mơ trước đó khi chúng ta đang trong giấc mơ hiện tại, giống như chúng ta không thể nhớ được tiền kiếp. Bức tranh “Anh hoa quý”trong Bộ sưu tập tranh số 8 của Từ Minh Nghĩa.Ảnh Từ Minh Nghĩa cung cấp / Epoch Times Mặc dù chúng ta chuẩn bị tâm thế sẽ đi vào giấc mơ với nhận thức về giấc mơ của mình, nhưng chúng ta vẫn mơ và không nhận ra điều đó – giống như chúng ta bước vào cuộc đời nhưng luôn luôn không nhớ về bản chất thật hay cội nguồn của mình. Nếu thế giới trong mơ cũng thực như thế giới đang thức, làm sao chúng ta có thể biết chắc rằng chúng ta hiện không đang sống trong một giấc mơ – một giấc mơ mà một ngày nào đó chúng ta có thể thức dậy? Phải chăng chúng ta luôn sống trong một giấc mơ – nghĩa là trong một thế giới do chính tâm trí chúng ta tạo ra. Cuộc sống của chúng ta không phải là một cuộc sống thực mà là một trạng thái của giấc mơ. Tuy nhiên sự thật này không được chấp nhận cho đến khi chúng ta thức dậy từ giấc mơ này, khi linh hồn ta chạm tới một thực tại khác ở một không gian khác. Liệu có phải khi chết mới là lúc ta thực sự tỉnh dậy khỏi giấc mơ của đời mình? Người biết mình đang mơ Có một hiện tượng gọi là Lucid dream – trạng thái người mơ biết rằng mình đang mơ. Đôi khi, bạn còn có thể điều khiển lucid dream bằng việc thay đổi nhân vật, môi trường, hoặc cốt truyện. Còn với cuộc đời thì đó là đạt tới sự tỉnh thức khỏi ảo tưởng và biết rằng cuộc đời chỉ là giấc mơ lớn hơn. Một bộ phận trong chúng ta sẽ có vài lần Lucid Dream trong giấc mơ, nhưng có nhiều người sống cả đời vẫn không “Lucid dream” với cuộc đời của họ, hay nói đúng hơn là tỉnh thức trong đời sống của họ một lần. Hầu hết chúng ta thích đắm chìm trong giấc mơ làm giàu, hưởng thụ vật chất, tìm kiếm thành công, danh vọng, và thỏa mãn thú vui. Có bao giờ chúng ta tự hỏi Ta là ai, Ta đến đây từ đâu, để làm gì hay đời sống này liệu có ý nghĩa gì? Có bao giờ chúng ta tự hỏi Ta là ai, Ta đến đây từ đâu, để làm gì hay đời sống này liệu có ý nghĩa gì? Ảnh Epoch Times Ở trong mộng thì bạn thấy mình làm quan, hoặc phát tài, hoặc có địa vị, quyền lợi, danh dự, hoặc có vợ đẹp thiếp xinh, con cái đầy nhà, vinh hoa phú quý, hưởng thọ không hết. Giả như trong lúc mộng ấy mà có người nói với bạn rằng “Ông ơi! Đây chỉ là hư vọng thôi, không phải thật đâu,” thì bạn sẽ chẳng bao giờ tin. Chờ đến khi bạn tỉnh dậy rồi thì chẳng ai nói với bạn là bạn đã nằm mộng, bạn cũng biết rõ là mình vừa trải qua một giấc chiêm bao. Giấc mộng hạt kê vàng Đời Nhà Đường có người tên là Lư Sinh, hôm nọ anh ta đến một quán trọ ở Thành Hàm Đan để gặp một Đạo sỹ tên là Lữ Ông. Lư Sinh than phiền với Lữ Ông về sự nghèo khó và không thể nào đạt được mong muốn của mình. Lữ Ông lấy ra một cái gối và nói rằng Lư Sinh có thể đạt được giấc mơ của mình về sự giàu sang và phú quý nếu anh ta ngủ trên cái gối đó. Lư Sinh nằm xuống trên cái gối. Một chốc, người chủ quán trọ liền đi đặt cái chảo trên bếp lò và rang một ít hạt kê. Lư Sinh liền có một giấc mơ nơi mà anh sống trọn cuộc đời của mình. Trong giấc mơ, anh ta thi đỗ kỳ thi của triều đình và trở thành quan ngự phẩm trong triều. Anh ta sống như thế cho đến hết đời. Khi anh ta thức dậy, anh ta nhận ra rằng giấc mơ của mình thật là ngắn ngủi đến mức những hạt kê được rang chưa vàng. Sau khi Lư Sinh tỉnh mộng, cảnh tượng mà anh ta nhìn thấy mọi thứ vẫn y nguyên như trước và mọi việc chỉ là một giấc mơ. Lúc đó, Lữ Ông đạo sỹ giảng cho anh ta rằng khi người ta dính mắc vào Danh, Lợi và Tình của thế giới loài người, đó cũng như là đang ở trong giấc mộng vậy. Lư Sinh cảm động và trở nên sáng tỏ. Lữ Ông đạo sỹ dùng giấc mộng như là một phương pháp để giảng Đạo. Lư Sinh cảm tạ Lữ Ông và nói, “Vinh hay là Nhục, được hay là mất, sinh hay là tử, bây giờ tôi đã hiểu rõ rồi.” Cái chết chỉ là sự tỉnh dậy’ của giấc ngủ đời sống Chúng ta sống trong mơ và chúng ta chết cũng trong mơ, thế nên chúng ta càng không tin rằng ta đang sống bên trong một giấc mơ. Có câu nói “Con người sống trong mê”. Rất nhiều người chỉ cho đó là cách nói ví von hình tượng. Biết đâu rằng, khi chúng ta coi hiện thực này là thực tại ghê lắm, thì rất có thể cái thực tại ấy lại chỉ là thực tại trong một giấc mơ. Các vị Phật, Jesus, Lão Tử… là những người đã thức dậy khỏi giấc mơ của cuộc đời, đã hiểu sự huyễn ảo của nó, họ đã biết đến một thực tại khác, nơi mà tất cả vật chất, danh vọng, tranh đua… đều là vô nghĩa. Họ đã thức dậy và họ nhận thấy chúng ta còn đang say ngủ nên họ đã cố đánh thức chúng ta bằng mọi cách. Giấc mơ mang tên cuộc sống kéo dài quá lâu và chúng ta là những kẻ đã ngủ quá say không hề muốn thức dậy. Con người buông cái chân thật để nắm giữ cái giả dối, do đó đời đời kiếp kiếp quay lưng với sự giác ngộ để hòa hợp với bụi trần. Ai ai cũng sống trong mộng. Danh lợi tình – lấy cái hư giả mà cho là thật, đeo đuổi tranh đấu không thôi. Nhân loại đang chiêm bao giữa ban ngày mà chưa thức tỉnh, sống một cách hồ đồ, rồi cũng hồ đồ mà chết đi. Sinh ra đây là từ đâu tới? Chết rồi mình sẽ đi đâu? Không biết. Cả một đời chẳng bao giờ tỉnh. Các hiền triết phương Đông cho rằng bản chất huyễn hoặc của cuộc sống đã đánh lừa chúng ta, ngoại trừ một số ít người đã thức dậy và nhìn thấy thực tại “có thật”. Ảnh Tài sản công Chỉ đến khi cận kề cái chết, nhận ra những thứ đã bỏ cả đời để theo đuổi và đánh đổi thật ra chỉ là những thứ vô nghĩa, ngớ ngẩn, có lẽ lúc đó chúng ta mới cảm nhận về cái huyễn ảo của đời sống một giấc mơ mà chúng ta đã chìm đắm quá sâu. Các hiền triết phương Đông cho rằng bản chất huyễn hoặc của cuộc sống đã đánh lừa chúng ta, ngoại trừ một số ít người đã thức dậy và nhìn thấy thực tại “có thật”. Họ không còn sợ hãi cái chết. Họ xác định với một cái tôi là vượt thời gian và không bị ràng buộc. Họ có xu hướng cảm thấy tách rời, như thể chứng kiến ​​cuộc sống diễn ra như thế nào hơn là bị quăng quật và lộn xộn trong dòng sự kiện hỗn loạn hàng ngày. Ở đỉnh cao của trải nghiệm thức dậy, họ cảm thấy được giải phóng và hạnh phúc. Một người hoài nghi sẽ coi những trải nghiệm này là chủ quan và do đó không đáng tin cậy – trên thực tế, tất cả chúng ta đều có thói quen đánh đồng những trải nghiệm siêu việt với sự bất thường, rối loạn chức năng xã hội, thậm chí là điên rồ. Có lẽ mỗi chúng ta đều đang mơ giấc mơ đời mình. Và như thế một trong những mục đích lớn lao nhất trong đời là để Lucid Dream giấc mơ đó – Tỉnh thức – nhận ra bản chất huyễn ảo của đời sống, hiểu được cội nguồn của sinh mệnh, trả lời cho câu hỏi ta đến từ đâu và đi về đâu. Người ta có thể ngay lập tức đạt được trạng thái giác ngộ này nếu người ta có thể liên tục nhận biết, mọi lúc, về trạng thái mơ của đời sống. “Cuộc sống là một giấc mơ” trình bày cái nhìn sâu sắc giải thoát nhất đi vào tâm trí con người, và nó sẽ không bao giờ mất đi, bởi vì không có lời giải thích nào khác cho chúng ta biết nhiều hơn về thực tại “thực tế” hơn nó. Và ý nghĩa cuộc đời không gì hơn là trở thành một người tỉnh thức – giác ngộ. Xem thêm02/05/202301/05/202329/06/202221/05/202216/01/2022 Tinh yêu nó là vậy có đôi khi chỉ 1 lần buông tay nhau sau không còn 2 từ chúng ta nữa thê nên chỉ cần một phút buông tay ta lạc nhau cả đời nếu có chán nhau cũng đừng vội vàng quyết định rồi mai sau hối hận Chỉ một phút quay lưng là đã có thể lạc nhau mãi mãi Con người ta lạc nhau trên đường thì còn mong gặp lại, chứ lạc nhau trong tình yêu thì vô phương tìm về. Sao lại là chúng ta, mà không là ai khác? Thỉnh thoảng em vẫn thường hỏi như thế. Vẫn biết trong cuộc đời đâu thiếu sự lỡ tay và ngoài kia, người ta vẫn đánh rơi và lạc mất nhau đâu đó mỗi ngày. Nhưng tại sao sự lỡ tay của cả hai khi ấy lại khiến chúng ta mãi lạc nhau trong những hối tiếc thế này? Định mệnh thì lúc nào cũng vậy. Nó luôn chứa nhiều ẩn số. Và chúng ta chọn lạc nhau giữa những trang định mệnh chưa bao giờ được phép xem trước. Có những người buộc phải quên trong cuộc đời này. Bắt buộc phải quên. Nhưng cũng có những người, cuộc đời này buộc mình không được phép quên. Như anh và em vậy. Câu chuyện mình nằm trong những bí ẩn đó. Không ngờ được bắt đầu, không lường được kết thúc. Cứ ngỡ là mãi mãi nhưng ai ngờ lại có ngày biến mình thành quá khứ của người kia. Buồn, vui, đắng, cay đều có. Nhưng không được bắt đầu mãi là một mất mát, có những người mong được một lần đắng cay như vậy cũng không thể đạt được. Mình thắc mắc với nhau, bắt đầu làm gì để cuối cùng cũng kết thúc, nhưng chẳng phải kết thúc đẹp nhất là khi vẫn còn thương hay sao. Gặp một người để biết để thương một người còn hơn thờ ơ quên lãng một dấu chân đã và đang tồn tại trên mặt đất này. Và chúng mình đã may mắn lắm rồi, được gặp lại trước khi kịp lãng quên. Kịp khắc dấu vân tay ấy vào tim, trước khi gió cuốn trôi vào hồi ức. Chúng ta sợ rằng một ngày nào đó hạnh phúc có được sẽ mất đi, sợ tin vào một người rồi đổi lại sự phản bội, sợ trao gửi cuộc đời mình để rồi cuối cùng cũng tan vỡ, sợ trao trái tim mình đi rồi mà cuối cùng cũng không biết rõ liệu trái tim người ấy có hướng về mình hay không… Thế nhưng rất nhiều khi chỉ bởi vì sợ hãi mà chúng ta lại đánh mất những thứ mà chúng ta vốn có thể nắm được. Bởi vì con người đôi khi là thế, quá cố chấp trong thế giới của riêng mình mà để lỡ những người vốn đã có thể ở bên chúng ta… Giá như ngay từ lúc đầu quen biết, chúng ta có thể hiểu được rằng đôi khi chỉ cần dũng cảm bước về phía trước một bước, bớt kiêu ngạo đi một chút thì có lẽ trên đời này cũng đã không có nhiều tình yêu để lạc mất nhau đến thế… Sẽ đến lúc chúng ta hiểu ra buông tay hay nắm tay cũng chẳng khác gì nhau nữa. Bởi khi ấy, bàn tay chỉ có thể làm một điều duy nhất là vẫy chào cuối phố chứ chẳng còn dư dả để níu với hay từ nhớ cho rằng thời gian chưa bao giờ chờ đợi chúng ta và những chuyện ta mong cầu nhất chỉ có thể đến một lần duy nhất trong đời. Nếu đã qua rồi, cố chấp đến mấy cũng chỉ đành cam chịu ngước nhìn mây bay, bàn tay người hoàn toàn ngoài tầm với giữ lại. “Và rồi sau đó chúng tôi không liên lạc với nhau nữa…” Có lẽ đó chính là câu nói buồn nhất, và cũng chân thật nhất những người đã từng yêu nhau có thể nói. Bởi vì khi một tình yêu ra đi, thì đồng nghĩa nó cũng để lại cho chúng ta sự hụt hẫng trống vắng. Bởi vì sự ra đi của một người, thì luôn mang theo đau thương, và bởi vì đôi lúc vết thương để lại ấy, lớn đến mức chúng ta không cách nào đối diện nhau được nữa. Thế nên vô số những người đã từng yêu nhau khi chia tay đều không hẹn gặp lại, cũng không dám gặp lại. Sợ chỉ cần một ánh mắt thôi, cũng đủ khơi ngợi vết thương ấy. Em vốn dĩ chẳng phải điều anh tha thiết nhất. Nên khi lạc mất nhau rồi người cũng chẳng mấy xót xa. Với em và anh, ta rồi cũng sẽ chỉ là một giấc mơ qua… Nếu như đánh rơi nhau một lần, thì có thể cả đời sẽ không còn gặp lại. Bởi cuộc sống này, có những thứ không thể chỉ cố gắng là đủ. tham khảo thêm nhiều bài viết hay tại blog tâm sự Yêu đơn phương người cũ cảm giác chắc sẽ buồn Em ganh tị với người yêu cũ của Anh Chấp nhận buông tay rồi sau này đừng hối tiếc Đằng sau cuộc tình tan vỡ là một trái tim vô vàn mảng vỡ Cả đời đi tìm một người thương Sợ một ngày chúng mình lạc mất nhau – Em sợ một ngày ta lạc mất nhau, điện thoại nằm im, hộp thư đến nằm im, những cuộc gọi nằm im. Mọi thứ tự nhiên đứt gãy, dở dang, ai còn ngóng, còn trông một dòng tin hỏi thăm ngắn ngủi. – Lạc mất nhau, nghĩa là sẽ chẳng còn thấy nhau thêm lần nào nữa. Lạc mất nhau, nghĩa là anh – và – em sẽ bước đi trên những lối đi riêng, những lối đi chẳng cắt nhau bao giờ. – Em sợ một ngày anh không còn đợi em nơi chốn cũ, không còn yêu em như những ngày hò hẹn, không còn thương em, dẫu là thứ tình thương chóng vánh. Anh sẽ bước về phía người con gái khác, em sẽ lại hoang hoải xoè tay mình ra, đếm từng nhớ nhung mà vẫn chẳng thể nào thấy đủ. – Nếu một ngày em biến mất anh có tìm em không, anh có đợi em không? – Ngày em yêu thương người đó bằng tất cả tấm lòng mình, có lẽ mãi mãi em chẳng hề suy nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày mình không muốn buông tay mà người vẫn lạc mất trong biển người. – Em đã từng nghĩ cả đời này mình không cách nào yêu một ai khác nhiều như thế nữa. Tình yêu của em, cả đời này đều đã bỏ lại bên anh… – Giữa thành phố nhỏ bé, chật hẹp như thế này. Vậy mà chúng ta lại để lạc mất nhau… – Chuyện tình của chúng ta kết thúc, rất dễ dàng. Lúc đó chúng ta chẳng cho nhau nổi một lý do rõ ràng em chỉ biết rằng một người buông, đối phương cũng chẳng giữ lại! Cứ đơn giản như vậy, chúng ta lạc mất nhau… – Khi ta nắm tay một người, thật ra vạn sự trên đời vẫn thế, chỉ có lòng ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Vì thế, khi tớ buông tay cậu, mọi thứ vẫn vậy, chỉ là lòng tớ không còn bình yên như trước. – Nhưng tất cả trở nên hụt hẫng khi tớ nhận ra rằng Nếu một ngày chúng ta gặp lại, ta sẽ lướt qua nhau như hai con người lạ gặp nhau trên đường đời… – Giữa dòng đời ta lạc mất nhau, từ đó đến nay thành phố đã qua mấy mùa mưa nắng. Ngày em xa anh cũng là ngày em nhận ra rằng cuộc đời em không thể thiếu hình bóng anh. Nhưng anh đã vội bỏ đi và em bắt đầu một hành trình tìm kiếm dài lâu. Bỏ lỡ một người liệu có còn gặp lại nhau? Năm ấy, khi cả hai chúng tôi đều còn rất trẻ, đã bỏ lỡ nhau. Tôi cứ ngỡ rằng đến một lúc nào đó sẽ có dịp gặp lại. Nhưng ngần ấy năm, không liên lạc, không hỏi thăm và chúng tôi cũng chẳng nhìn thấy nhau thêm một lần nào nữa. Tôi mới thấm thía câu nói, một khi bỏ lỡ chính là lạc nhau cả đời. Mãi sau này khi trưởng thành, đi qua những giông gió, tôi mới hiểu, khi bỏ lỡ tình yêu của một người thì chẳng còn cơ hội nào để làm lại từ đầu nữa. Thanh xuân chất chứa nhiều hối tiếc, và tình yêu bị bỏ lỡ lại càng khiến người ta day dứt hơn bội phần. Có rất nhiều lý do khiến chúng ta chẳng thể hẹn nhau đồng hành suốt những chặng đường ngày sau. Đôi khi, chưa từng có được nhau nên chẳng thể gọi là mất nhau. Trong vũ trụ bao la của tình yêu có muôn vàn sắc thái cảm xúc khác nhau, đau khổ là một trong những số đó. Chúng ta càng cố vẫy vùng thì nỗi đau lại càng ám ảnh. Day dứt, xót xa vì để lỡ mất nhau, hoặc một người chân thành, một kẻ dối gian. Năm tháng thanh xuân ấy, là chính anh ta đã lỡ mất tấm chân tình nơi bạn. Nên mãi về sau anh cũng chẳng bao giờ có thể níu được chút tình cảm năm ấy đánh mất nữa. Tôi gọi xúc cảm thiếu thời ấy là lời yêu ngây dại, nhưng lại nồng sâu. Đi qua một đoạn đường với những nỗi buồn thâm sâu, tôi mới hiểu rằng, hóa ra trên đời này còn có một thứ tình yêu tạm gọi là bỏ lỡ. Theo lý trí, nếu người ta không trân trọng thì hãy buông bỏ. Nhưng trái tim muôn đời nay chẳng bao giờ theo nổi lý trí. Khi rung động vì một ai đó, trong ánh mắt chỉ duy nhất bóng hình ấy. Đến một thời điểm nào đó trong đời, chúng ta sẽ học được cách bình thản trước cơn bão lòng. Trưởng thành rồi nên tình yêu không phải hoặc không thể là nỗi bận tâm lớn nhất được nữa. Bởi dù cho ngày hôm nay bạn có đau lòng đến bao nhiêu thì khi bình minh thức dậy vẫn phải ra ngoài với vẻ mặt bình ổn nhất có thể. Một người trưởng thành thường chất chứa rất nhiều tâm tư và cô đơn. Có người chọn cách im lặng và chịu đựng, có người thỏa hiệp với công việc để tạm quên những vết thương trong tim. Và chúng ta, hầu như ai cũng có những nỗi buồn mang tên một người, buồn trong thầm lặng. Tất nhiên, sẽ có khi nghĩ lại bất chợt trái tim nhói lên, rồi cũng đặt cảm xúc ấy sang một bên và bước tiếp thôi. Không ai sống mãi bởi vì những chuyện chẳng mấy vui vẻ của ngày cũ. Nếu đã lạc mất nhau thì nhớ rằng, từ nay về sau, đời ai nấy sống, không còn những lời hẹn, yêu thương cũng vỡ vụn từ phút giây quay lưng ngược đường… Tình yêu mà để lạc nhau một phút là sẽ mất nhau cả đời Chúng tôi vẫn yêu nhau, nhưng lại chưa đủ bao dung với lỗi lầm của người kia, cũng như chưa đủ rộng lượng với những lần cáu giận vì công việc, vì gia đình. Và thế là chúng tôi đành chia xa khi vẫn còn muốn thương nhau đến hết kiếp. Ngày trước, khi tôi mới chia tay người yêu, mọi người đều hỏi, là ai bỏ ai. Tôi chỉ cười rồi nói, không ai bỏ ai cả, là do tình yêu đã bỏ rơi chúng tôi mà thôi. Tuy nói thế, nhưng trong lòng tôi vẫn buồn rất nhiều. Chỉ mình tôi biết, chắc chắn không phải là tình yêu bỏ rơi chúng tôi, vì những cảm xúc yêu thương vẫn còn đấy, nguyên vẹn như những ngày đầu tiên. Thế nhưng tại sao chúng tôi lại rời xa nhau nhỉ? Tôi cũng không trả lời được. Có phải do những lần cãi vã vì bất đồng quan điểm? Hay do ngay từ đầu chúng tôi đã sai khi không cùng tư tưởng và lối sống mà vẫn cứ cố ở bên nhau? Vốn dĩ tình yêu đã rất ích kỷ, tôi lại là người không chịu nhường nhịn, luôn muốn thể hiện mình, còn cậu ấy không thích chia sẻ, việc gì cũng tự mình gánh vác, mà chúng tôi lại không chịu thấu hiểu cho nhau, thế nên chuyện cả hai cứ như cục nam châm cùng dấu, dễ dàng đẩy nhau ra xa là điều dễ hiểu. Nghĩ lại thì, số lần chúng tôi cảm thông và bao dung cho lỗi lầm của nhau mới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn những trận cãi vã, xích mích lại nhiều như sao trên trời. Ngay cả khi chúng tôi quyết định chia tay, tôi cũng gật đầu đồng ý dù trong lòng bão tố đang cuộn lên, nhưng vì cái tôi quá cao, tôi lại chẳng thể mở lời níu kéo. Dù tôi đã nhớ cậu ấy da diết mỗi đêm nhưng cũng chưa bao giờ đi tìm cậu ấy, chỉ vì tôi sợ mình là kẻ thua cuộc trong trận chiến tâm lý tình cảm này. Có nhiều lý do để kết thúc một chuyện tình. Yêu nhiều quá, thương nhiều quá, không hợp, không xứng… và cứ thế người ta rời xa nhau mãi mãi. Nhưng làm gì có ai ngay khi sinh ra đã hợp với một ai khác. Nếu thế thì người ta phải học cách bao dung, rộng lượng với nhau để làm gì. Tôi và cậu ấy cũng vậy. Chúng tôi vẫn yêu nhau, nhưng lại chưa đủ bao dung với lỗi lầm của người kia, cũng như chưa đủ rộng lượng với những lần cáu giận vì công việc, vì gia đình. Và thế là chúng tôi đành chia xa khi vẫn còn muốn thương nhau đến hết kiếp. Tình yêu ấy mà, đúng là để lạc nhau một phút, là sẽ mất nhau cả đời. Có một lần, chúng tôi đi du lịch xa. Cậu ấy luôn nắm chặt tay tôi dù bất kể đi đâu, làm gì. Tôi vẫn còn nhớ như in lời cậu ấy nói, anh phải nắm tay em kẻo em lạc mất, anh sợ mình không tìm được. Tôi đã cảm động biết bao. Bây giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười, vừa buồn mà cũng đành cười cho những ngày bình yên ấy. Tại sao anh lại sợ mình không tìm được tôi, sao anh không tự tin rằng dù có thế nào, dù có đi đâu chúng tôi vẫn tìm lại được nhau. Giống như bây giờ, tôi nhớ cậu ấy da diết, tôi muốn đi tìm cậu ấy biết bao, để cho cậu ấy biết, tôi không muốn vì một phút gật đầu đồng ý, mà chúng tôi đã để lỡ nhau ở kiếp này. Tôi muốn xoay chuyển thời gian để không nói ra những lời làm tổn thương cậu ấy. Tôi muốn cùng người tôi yêu trải qua những đêm trắng để không còn bơ vơ giữa dòng người đông thật đông. Tôi đã nghĩ, giá như mình hiểu được sớm hơn rằng, trong tình yêu thì làm gì có chuyện thắng thua, đúng sai. Đến với nhau bằng con tim thì sao lại đối xử với nhau lý trí. Ở bên nhau vì tình cảm nhưng lại ra đi vì những hằn học, hơn thua. Tôi nghĩ, giá như mình biết sớm hơn rằng, mọi lỗi lầm đều có thể sửa chữa, và tình yêu thì càng dễ để cảm thông với nhau hơn. Những yêu thương sẽ xoá nhoà mọi bất đồng, khoảng cách, chỉ cần mình biết bao dung và rộng lượng hơn. Tôi nghĩ, nếu chúng tôi đủ tình yêu để trao đi, thì sẽ chẳng bao giờ có thể lạc mất bàn tay nhau, ngay cả trong những ngày sóng gió nhất. tham khảo thêm Yêu thì hạnh phúc mà kết thúc thì lại đau Cuộc sống khắc nghiệt dạy tôi trưởng thành Lỡ thương người đã có người yêu sẽ có cảm giác gì Cuộc sống mà! ai rồi cũng phải lớn lên Stt nếu một ngày ta chán nhau hãy nghĩ đến lý do chúng ta bắt đầu Trong Tình Yêu , không phải lúc nào cũng có những giây phút say đắm ngọt ngào , cũng như một món ăn dù ngon mấy nhưng ăn quá nhiều cũng dễ bị … ngán , và đó chính là lúc người ta chán nhau !!! Những Stt nếu một ngày ta chán nhau viết thay tâm trạng những cặp tình nhân sẽ cho bạn lời giải đáp. Một con đường sẽ hằn những lối mòn sơ sát khi người ta bước qua từng ngóc ngách. Một thước phim sẽ trở nên nhạt nhẽo khi người ta bắt gặp nhiều lần. Và…một ngày nào đó hai con người đã từng sâu đậm yêu thương cũng phải cất lên rằng “Bỗng dưng chán nhau”. Không thể phủ nhận rằng “ngày tháng mới yêu thật vui biết bao nhiêu”, nó giống như những cành hoa đầu mùa bao giờ cũng rạng rỡ khi chớm hé nụ tầm xuân, Thế nhưng có một ngày, những mặn nồng ban đầu của thuở mới chạm mặt nhau ở cửa ngõ yêu thương sẽ bị thay thế bằng những lạnh nhạt vốn sẽ đến dù sớm, dù muộn và dù người trong cuộc có muốn hay không. Người ta sẽ chẳng còn buồn nghĩ về nhau lúc xế chiều buồn tủi, những hò hẹn ngày hôm qua cũng dần thưa thớt hẳn ở hiện tại.. Yêu thương quá hẳn sẽ hóa nhạt nhòa. Phải chăng chính cái giới hạn vô định của hai con người tưởng chừng như không thể sống thiếu nhau ấy, đã dệt lên một khoảng cách mà chính họ vẫn không thể nào lường trước được. Khoảng cách ấy làm cho họ chán nhau, xa nhau. Nếu một ngày ta cảm thấy chán nhau thì hãy nhắm mắt lại và… nghĩ về những kỉ niệm hạnh phúc chứ đừng buông tay nhau. Nếu một ngày đôi ta chán nhau, ngày ấy trời chẳng còn xanh, mây cũng chẳng còn buồn lững lờ trôi theo gió, hai ta bông dưng im lặng chẳng còn những nhắn nhủ, đùa vui. Nếu một ngày đôi ta chán nhau, em sẽ chỉ biết chúi mũi vào công việc, anh sẽ chỉ lang thang ngắm ngày tàn nắng tắt, ta chẳng còn nhớ nhau hay quan tâm xem người kia làm gì, bên đó ra sao, bên này thế nào, có mệt, có đói hay không…. Nếu một ngày anh thấy chán em Đừng im lặng khi em quan tâm nhé! Mình đã nói, từng thề …”không mặc kệ” Khi chán nhau thì…cũng hãy thế nhé anh! Nếu một ngày kia tình yêu hết chân thành Mình hãy nói ra để rồi…dừng đúng lúc! Tình yêu chỉ đẹp khi tim cùng rạo rực Một người chán rồi, còn gì nữa đâu anh! Nếu một ngày ta chán nhau, đó là ngày hai đứa ngồi bên nhau mà khoảng cách cứ như cả nghìn cây số. Là lúc trái tim chẳng còn đập loạn nhịp khi nhìn thấy nhau. Là lúc những chiếc hôn chỉ là những cái phớt môi thật nhẹ chứ chẳng còn nồng nàn như trước. Nếu một ngày đôi ta chán nhau, anh sẽ lại lang thang khắp nơi ta đã từng đến, những con đường ta đã từng đi, nơi bắt đầu của câu chuyện đôi mình. Anh sẽ đi hết để ngắm nhìn lại nơi ấy, nhớ lại những gì hai ta đã trải qua, những hạnh phúc ngọt ngào chân thành không thể nào đong đếm được. Chỉ xin một lần thôi khi buông tay, hãy nhớ về lý do lúc bắt đầu, nhớ về những giây phút trân quý đã giành cho nhau. Đừng để đến lúc ta lại tự ngồi trách bản thân mình rằng sao trước đây ta không ôm nhau chặt hơn, không hôn nhau sâu hơn để rồi lạc mất nhau. Ai cũng sẽ yêu, cũng sẽ từng đi qua những ồn ào run rẩy, và cả những ngày hẹn hò bỗng dưng thấy chán, bỗng dưng thấy bóng mình chẳng còn trong mắt nhau… Sẽ có những tự vấn, những hồ nghi, những đau đớn, rạn vỡ của riêng mình, để rồi tự hỏi lòng nên buông hay nên giữ? Đừng vội buông tay nhau và đi về hai hướng khi chỉ là chán chứ chẳng phải hết yêu. Yêu nhau đã khó, hiểu và sống được với nhau cả đời còn khó gấp bội phần. Có lẽ nếu một ngày chán nhau mình sẽ dừng lại một thời gian để suy nghĩ về chuyện hai đứa. Cứ cố chấp bên nhau tình cảm sẽ chỉ càng nhạt nhòa. Khi xa nhau chúng ta sẽ biết mình thực sự cần gì. Tình yêu đôi khi cũng cần những khoảng lặng đúng không anh? Lúc đó anh hãy cứ nghỉ ngơi, khi nào suy nghĩ xong thì hãy nói cho em biết. Em hi vọng rằng mình sẽ có thể làm lại, chuyện tình của mình sẽ rất mới. Có chán nhau thì cũng đừng buông tay ngay. Vì chúng ta đã cùng nhau đi một chặng đường dài rồi nên cũng có lúc mỏi mệt. Nghỉ ngơi xong rồi cùng nhau bước tiếp anh nhé! Kết nối nhanh với chúng tôi Ichigo Ichie – “Nhất kì nhất hội” không chỉ là một cụm từ phổ biến trong Trà Đạo, mà nó còn là một triết lý sống, một lời nhắc nhở trân trọng những khoảnh khắc của cuộc đời. Để hiểu rõ hơn về cụm từ này, hãy cùng đọc qua bài viết dung chính4 cách để bạn thực hành Ichigo Ichie trong đời sống1. Hãy là một người bạn tốt2. Hãy đặt điện thoại qua một bên3. Trân trọng những gì xung quanh ta4. Biến mọi khoảnh khắc trở thành duy nhấtLời cuốiBậc thầy trà đạo Sen No Rikyu đã dùng cụm từ “Ichigo Ichie – Nhất kì, nhất hội” để truyền đạt ý nghĩa rằng mặc dù chỉ là pha trà và thưởng trà cùng nhau trong một thời gian ngắn ngủi nhưng cuộc gặp gỡ này sẽ không bao giờ có lần thứ hai. Về cơ bản, cụm từ này hàm chứa ý nghĩa sâu xa về cái nhìn cuộc đời như là một khoảnh khắc. Bậc thầy Sen No Rikyu. Nguồn InternetCụm từ Ichigo Ichie cũng nêu lên ý tưởng rằng việc gặp gỡ với mọi người luôn là trải nghiệm chỉ có một lần trong đời. Ta sẽ không bao giờ có thể gặp lại được cùng một người, theo cùng một cách, ở cùng một thời điểm và cảm xúc như lần đầu gặp nhau. Do đó, hãy luôn trân trọng mỗi lần gặp lý này đặc biệt quan trọng đối với những ai từng mất đi người thân yêu của mình, và bằng cách tin rằng mỗi cuộc gặp gỡ là duy nhất trong đời, ta sẽ có cơ hội để thể hiện lòng tốt và trân trọng mọi người xung quanh ta, đặc biệt là những người thân yêu luôn bên cạnh như cha, mẹ, anh chị, bạn bè, người yêu… những người ta luôn nghĩ sẽ bên cạnh mình và do đó lắm lúc tỏ ra hờ hững với thức được triết lý này sẽ giúp ta ghi nhớ rằng mỗi một ngày ta còn sống trên đời này, mỗi khoảnh khắc ta dành bên người thân yêu của ta là vô giá, và xứng đáng để ta dành toàn bộ tâm ý của mình vào. Chúng ta không biết khi nào thì mình sẽ chết, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng ta sống trên đời. Ichigo Ichie chính là lời nhắc “Bây giờ, hoặc không bao giờ”. Dòng chữ Ichigo Ichie bằng tiếng Nhật. Nguồn InternetNgười Nhật sử dụng cách nghĩ này trong hai tình huống khi lần đầu gặp người lạ và khi gặp người quen, để nhấn mạnh rằng mỗi lần gặp gỡ là duy nhất. Trong cả hai trường hợp, mục đích là nhằm thể hiện lòng biết ơn và trân trọng khoảnh khắc mà ta đang sẻ chia trong cuộc sống. Đồng thời, nó cũng mang một chút tiếc nuối, và ý thức về sự chảy trôi của thời tập luyện và thực hành Ichigo Ichie sẽ giúp bạn có một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc, viên mãn hơn, trút bỏ gánh nặng ở quá khứ và sống trọn trong khoảnh khắc của hiện tại. Bạn sẽ học được cách trân trọng hiện tại, nhận ra và biết ơn mọi khoảnh khắc bình dị thường ngày, và rồi khi bạn trở thành một “thợ săn khoảnh khắc”, mọi thứ đều sẽ trở nên đặc biệt và tuyệt cách để bạn thực hành Ichigo Ichie trong đời sống1. Hãy là một người bạn tốt Một người bạn là yếu tố cần thiết Nguồn InternetMột người đồng hành là yếu tố cần thiết với Ichigo Ichie, bởi vì một người bạn xấu có thể phá hỏng buổi gặp gỡ nhau bằng chính sự tiêu cực của họ. Nên hãy bao quanh bạn bằng niềm vui, truyền năng lượng tích cực cho người khác và cùng nhau chia sẻ, trân trọng vẻ đẹp của từng khoảnh nếu bạn thấy mình thật cô đơn, không bạn bè. Hãy chắc rằng bản thân trở thành một người bạn tốt, và tự điều đó sẽ thu hút người khác về phía bạn. Nếu không, một tách trà nóng với chính bản thân vào một chiều hoàng hôn cũng là một trải nghiệm khó quên Hãy đặt điện thoại qua một bênIchigo Ichie phụ thuộc vào khả năng nhìn, nghe, cảm thụ của chúng ta trong từng khoảnh khắc, chỉ làm một việc một lần và đặt cả trái tim lẫn tâm hồn vào nó, như thể đó là việc cuối cùng ta làm trên Trái giống như một nghệ nhân cắm hoa trong hoa đạo, sinh mệnh của bông hoa không thể kéo dài lâu được, nhưng chính vào lúc sinh mệnh sắp lụi tàn này lại là lúc bông hoa rực rỡ nhất. Và người nghệ nhân có nhiệm vụ giúp hoa phô ra toàn bộ vẻ đẹp của nó. Vẻ đẹp ấy không thể kéo dài mãi được, do đó ta cần trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ, ngay tại đây, ngay tại lúc này. Hoa nở rồi hoa tàn Nguồn InternetVà để làm được điều đó, người nghệ nhân không thể vừa cắm hoa vừa nhắn tin được đúng không nào ? Khoảnh khắc cũng giống như một người tinh hay ghen, yêu cầu chúng ta dành toàn bộ tâm trí vào nó. Mỗi khoảnh khắc không thể quay trở lại chính là một ốc đảo của niềm vui. Và ta thì nên vui hết Trân trọng những gì xung quanh taTom Cruise từng nói “Những điều nhỏ bé, không gì quan trọng hơn chúng cả”. Thật vậy, quanh ta luôn tràn ngập những điều nhỏ bé, những khoảnh khắc đẹp, độc nhất của thiên nhiên, của môi trường sống xung quanh, của mọi sự diễn ra quanh mình. Cuộc sống luôn tràn đầy những khoảnh khắc vô giá được ẩn trong nhịp sống thường ngày. Hãy dừng lại và quan sát nhiều hơn, tôi tin là bạn sẽ nhận ra điều chậm lại và quan sát mọi thứ xung quanh đồng thời sẽ khiến bạn nhận ra sự chảy trôi của thời gian, đó cũng chính là ý quan trọng nhất của Ichigo Ichie. Như hoa tuyết dưới nắng hè, thời gian trôi qua là thời gian đã mất. Đây chính là cốt lõi của triết lý Nhất kì nhất Biến mọi khoảnh khắc trở thành duy nhấtSống như thể mọi sự chỉ xảy ra duy nhất một lần Nhận thức được một đời một lần gặp gỡ của mọi cuộc gặp trọn vẹn hiện tại Bạn không thể thay đổi quá khứ, cũng chẳng thể chắc chắn tương lai. Nhưng tại đây, ngay tại thời điểm này mọi sự đều đang diễn ra trước mắt một điều chưa từng làm Như người ta thường nói, không thể trồng cây táo mà mong đợi thu hoạch quả đào Ý nói lặp đi lặp lại một hành động mà lại mong đợi kết quả khác đi. Hãy thử những điều bạn luôn muốn nhưng chưa bao giờ dám làm, vì biết đâu được điều đó sẽ thay đổi bạn mãi trì hoãn nữa Mỗi cơ hội chỉ xuất hiện một lần, nếu bỏ lỡ nó, bạn sẽ bỏ lỡ mãi trở thành một thợ săn khoảnh khắc bạn càng luyện tập, bạn càng thành thạo. Và rồi thế giới quan của bạn sẽ thay đổi rất nhiều cuối“Nhất kì” là khoảng thời gian kéo dài từ lúc ta sinh ra đến lúc mất đi. “Nhất hội” là cơ hội gặp gỡ, làm quen nhau giữa hai con người xa lạ, là mối nhân duyên tiền định. “Nhất kì, nhất hội” có nghĩa là “Một đời người, chỉ một lần gặp gỡ”, rằng nếu ta không biết nắm bắt và trân trọng khoảnh khắc do nhân duyên mang đến, ta sẽ bỏ lỡ nó mãi là ý thứ nhất của triết lý “Nhất kì nhất hội”, dù rằng bạn có gặp tôi mỗi ngày, hay là một năm, mười năm mới gặp một lần thì điều đó cũng không quan trọng. Ta không biết khi nào sẽ là lần cuối gặp nhau cả, vậy nên hãy trân trọng mọi cuộc gặp gỡ mà ta có với nhau, vì biết đâu một ngày bạn và tôi không từ mà biệt, theo dòng chảy của định mệnh mà rời xa mãi nếu còn có duyên gặp lại nhau, cuộc gặp gỡ hôm nay đã không còn giống như trước nữa rồi. Giống như câu nói”Chúng ta của sau này cái gì cũng có, chỉ là không có chúng ta”. Và đây chính là ý thứ hai của “Nhất kì nhất hội”, chính là sự ý thức về dòng chảy thời gian như một dòng chảy, nó chảy qua mọi thứ, mọi sự, mọi sinh vật sống. Mỗi khoảnh khắc, mỗi hành động, mỗi giây phút ta bên nhau rồi sẽ nằm lại phía sau dòng chảy của thời gian, hóa thành một phần của lịch sử, vĩnh viễn không thể khứ hồi. Bạn và tôi hôm nay, không phải bạn và tôi ngày hôm qua. Bạn và tôi của sau này cũng chắc chắn không còn là bạn và tôi ngày hôm nay, mọi sự đều sẽ thay đổi như bản chất vốn có của Ichie là một triết lý rất hay mà tôi mong có thể truyền đạt đến các bạn, để mỗi người chúng ta đều trân trọng hiện tại và trân trọng lẫn nhau. Để hiểu được và thực hành triết lý này, tôi tin nó không dễ dàng chút nào. Song, vẫn hi vọng các bạn phần nào thấm nhuần được tư tưởng của nó, vì cuộc đời tuy dài cũng chỉ là một khoảnh khắc. Ichigo Ichie – Nhất kì, nhất hội. Nhất kì – Nhất hội. Nguồn InternetNgoài ra bạn có thể đọc thêm một số bài viết khác như5 phương pháp ghi chép thông minh của người thông tháiHọc trong khi ngủ, tại sao không ?Hãy chân thật để hạnh phúc trong tình yêuCảm ơn các bạn đã đọc bài, hãy theo dõi BlogAnChoi để đón xem các bài viết hấp dẫn khác nhé! Giữa đô thị ồn ào và phồn hoa, giữa nhịp sống náo nhiệt và vội vã, ta đi tìm riêng một khoảng lặng bình yên... Những con đường vào tiết trời se lạnh, rùng mình trong hơi sương mỏng mảnh. Hàng cây già nua trút lá, cố nép mình trong vạt nắng cuối mùa nhàn nhạt, giăng giữa lòng phố buồn tênh. Mùa đông đã đến từ lúc đó, nơi góc phố, người phụ nữ bán hàng rong nép mình vào ngôi nhà cao tầng tránh gió rét và hơi sương lạnh buốt. Đôi mắt nhắm hờ, khe khẽ bên vành nón úp ngược đặt trên thúng cam bán dở, trên khuôn mặt vẫn còn nỗi lo toan cơm áo gạo tiền, một giấc ngủ trưa vội vã giữa dòng người tấp nập... lặng yên!Ở một con hẻm nhỏ, bóng dáng người thợ sửa xe đạp trở thành hình ảnh quen thuộc trong mắt mỗi người qua đây. Chỉ có một thùng đồ nghề nho nhỏ, không biết bác đã ngồi nơi đây, dưới gốc sấu già này bao nhiêu năm. Dáng người thô kệch, chiếc lưng hơi gù, bàn tay đen nhẻm lấm lem vết dầu, người thợ sửa xe đạp giản dị ấy chăm chỉ hàng ngày, cần mẫn với công việc của mình dù nắng mưa hay giá rét. Trên khuôn mặt gầy guộc in hằn những vết nhăn của thời gian, nguyên vẹn nụ cười và ánh mắt thật hiền lành, dễ cuốn sách nào đó từng viết "Khi ra đường, nếu nhìn thấy một người công nhân, trên áo, trên tay, trên mặt lấm lem những vết bụi bặm, vôi vữa, sơn dầu... bạn đừng nghĩ đó là vết bẩn mà hãy nghĩ đó là dấu vết của lao động, của sự chăm chỉ và cần cù, những dấu vết ấy bao giờ cũng đáng được tôn trọng.". Chúng ta từng nhìn rất nhiều "dấu vết" từ khi thơ bé của những người thân xung quanh mình nhưng vô tình ta lãng quên và đôi lúc vẫn thốt lên những lời nói khó chịu, kèm theo cái nhăn mặt tức giận khi lỡ rây một vết bẩn nào đó trên áo. Có khi nào ta chợt nhận ra, ta từng quên...Ừ thì... đôi lúc, ta chợt bỏ quên ánh nhìn sau nếp nhăn in hằn dấu vết tuổi già của ông lão bán than đầu ngõ, ánh mắt khắc khổ như cầu ơn của cụ bà bán hàng rong ven đường, cái nhìn đăm chiêu của đứa bé đánh giày trong công viên buổi sáng sớm, lời mời chào của cô hàng quà vẫn đi qua nhà mỗi chiều... Ta bỏ quên những thứ ấy, đến với những thứ sạch sẽ, bóng loáng và giả khi, ta nhìn cuộc sống của những con người ấy tầm thường, vô vị như bao công việc lao động chân tay khác nhưng đôi lúc, ta trở mình và bất giác nhận ra có một góc bình yên trên những khuôn mặt ấy. Đó là nụ cười hồn nhiên, không vương vấn chút ưu tư, phiền muộn. Ánh mắt ấy chân thật ấm áp và đôi lúc ta tự hỏi mình"Đã khi nào ta bình yên như thế? Sống và tồn tại?". Đã bao giờ ta hỏi "Liệu ta sống hay chỉ là đang tồn tại?". Lắm lúc trong đời người ta nói✅ Tôi sẽ không yêu - Trần Tâm Lyrics - YouTube Duration 408 Posted 10 Apr 2017 ✅ Tôi sẽ không yêu - Trần Tâm - NhacCuaTui Tôi sẽ không yêu - Trần Tâm Lắm lúc trong đời người ta nói với nhau rằng Khi yêu đừng chớ tin vội vã Sẽ lấy được gì ngoài dối trá với lọc lừa Sao tôi vội ...✅ Trần Tâm - Lời bài hát Tôi Sẽ Không Yêu - NhacCuaTui Duration 425 Posted 14 Nov 2004 ✅ Tôi Sẽ Không Yêu - Trần Tâm - Zing MP3 Tôi Sẽ Không Yêu - Trần Tâm Tải download 320 nhạc chờ Toi Se Khong Yeu,- Tran Tam.✅ Tải Bài Hát Tôi sẽ không yêu MP3 - Download Miễn Phí Lắm lúc trong đời người ta nói với nhau rằng Khi yêu đừng chớ tin vội vã Sẽ lấy được gì ngoài dối trá với lọc lừa Sao tôi vội quá yêu thật lòng. Lắm lúc trong đời người ta nói với nhau rằng Khi yêu đừng chớ tin vội vã Sẽ lấy được gì ngoài gian dối trá với lọc lừa ...✅ Hợp âm Tôi sẽ không yêu - Trần Tâm - Blog Học Đàn Lắm lúc trong đời người ta nói với nhau rằng Khi yêu đừng chớ tin vội vã Sẽ lấy được gì ngoài dối trá với lọc lừa ✅ Tôi sẽ không yêu - Trần Tâm - Hợp Âm Việt Hợp âm Tôi sẽ không yêu - 1. Lắm lúc trong đời người ta nói với nhau rằng Khi yêu đừng chớ tin...✅ Phải Yêu Anh Bao Nhiêu Mới Đủ Đêm có lẽ Ɩà lúc con người ta yếu đuối nhất, Ɩà những gì bị vùi dập trong con ...Em thực sự đau lòng lắm khi anh nói em Ɩà người anh yêu nhất trong những ...✅ Tôi sẽ không yêu - Blog học Piano Lắm lúc trong đời người ta nói với nhau rằng Khi yêu đừng chớ tin vội vã Sẽ lấy được gì ngoài dối trá với lọc lừa ✅ Kiếp con người không như người ta ước mong Kiếp con người không như người ta ước mong Từ khoá Vừa rồi, đã gửi tới các bạn chi tiết về chủ đề Lắm lúc trong đời người ta nói ❤️️, hi vọng với thông tin hữu ích mà bài viết "Lắm lúc trong đời người ta nói" mang lại sẽ giúp các bạn trẻ quan tâm hơn về Lắm lúc trong đời người ta nói hiện nay. Hãy cùng phát triển thêm nhiều bài viết hay về Lắm lúc trong đời người ta nói bạn nghĩ về câu nói Một ngày so với một đời người là quá ngắn ngủi, nhưng một đời người lại là do mỗi ngày tạo nên năm 2021 2022

lắm lúc trong đời người ta nói với nhau rằng